Chương 4.2: Bảo bảo, cho anh hôn em được không?

Âu Dạ Hàn nhấc chân đá hầu gái xuống đất.

Hầu gái hét lên một cách cuồng loạn rồi bất tỉnh.

Ngay lập tức, cả biệt thự rơi vào hỗn loạn.

Âu lão gia cùng với Âu phu nhân bừng tỉnh, nhanh chóng chạy đến phòng Âu Dạ Hàn.

Nhưng chỉ nhìn thấy hầu gái đã ngã xuống đất bên ngoài căn phòng.

Họ gõ cửa: "Chuyện gì vậy? Âu Nhi, con mở cửa ra."

Âu phu nhân thậm chí còn khóc lóc kêu lên, "Là Khương Ninh không cho con hôn nê con tức giận sao? Con tức giận thì tức giận, đừng đả thương người khác chứ, cũng đừng hại chính mình."

Âu lão gia cả giận nói: "Không thì đem Khương Ninh đưa về Khương gia đi, chỉ cần Khương Ninh còn ở bên cạnh Âu Nhi càng làm anh bệnh nặng hơn, đúng là tạo nghiệt!"

Âu phu nhân rơm rớm nước mắt: "Người nhà Khương gia tới đây đòi Khương Ninh mấy lần rồi, xem ra lần này thật sự muốn đem con bé về, để con bé ở lại đây càng làm Âu Nhi điên hơn.”

Đột nhiên cánh cửa mở ra.

Âu Dạ Hàn lạnh lùng xuất hiện, chỉ vào hầu gái trên mặt đất và nói: "Cô ta muốn bò lên giường con trong khi con đang phát bệnh. Cho cô ta một khoản tiền rồi bảo cô ta cút đi.”

“Còn nữa, con đang cùng Ninh Ninh tạo trẻ, có thể sẽ xảy ra rất nhiều phiền phức, đừng quấy rầy chúng con.”

Rầm!

Đóng mạnh cửa lại.

Cả Âu lão gia cùng Âu phu nhân đều sững sờ.

Tạo trẻ? Thật vậy chăng?

Bọn họ đã muốn có cháu trai từ lâu, dù sao thì Âu Nhi thỉnh thoảng lại phát bệnh, đến một lúc nào đó sẽ hoàn toàn phát điên, phải có một đứa trẻ sẽ để bọn họ không đến mức quá tuyệt vọng.

Lúc này, trong phòng ngủ, Khương Ninh đang cuộn tròn trên giường, thân thể mềm mại vô lực.

Vừa rồi cô bị Âu Dạ Hàn hung hăng đánh dấu một lần, nói là muốn trên người anh phải có mùi hương của cô, như vậy anh sẽ không cảm thấy khó chịu.

Chỉ cần nghe thấy những người phụ nữ khác muốn chạm vào anh.

Âu Dạ Hàn liền đau đầu buồn nôn.

Chỉ có mùi hương của Khương Ninh mới có thể hóa giải được.

"Âu Nhi, chuyện này là lỗi của em, bất kể anh trừng phạt em như thế nào em cũng sẽ thừa nhận, nhưng anh nên uống thuốc rối loạn lưỡng cực, nếu không thân thể của anh sẽ không chịu nổi." Khương Ninh khàn giọng nói.

“Thêm một lần nữa.” Âu Dạ Hàn nói.

“Hả??” Nghiện rồi à? Chỉ là đánh dấu mùi hương nhưng lại làm cho giống kiểu tạo một đứa trẻ?

“Không muốn.” Khương Ninh lắc đầu, nhưng nhìn thấy Âu Hàn Dạ vẻ mặt mất mát bi thương của anh, cô thấp giọng oán trách: “Với lại đây không phải là cách tạo trẻ.”

“Bảo bối, em thật sự muốn tạo trẻ sao?” Âu Hàn Dạ không thể tin được, đồng tử siết chặt, hai tay nắm chặt.

“Em muốn.” Khương Ninh gật đầu, mặt càng đỏ hơn.

Chẳng lẽ Âu Nhi không biết cô thích anh lắm sao?

Tạo một đứa trẻ thôi có là gì!

"Anh có bệnh, con sinh ra nhất định sẽ di truyền bệnh tự kỷ cùng với rối loạn lưỡng cực, như vậy cũng không sao à?" Giọng Âu Dạ Hàn trở nên lạnh lùng.

“Tiểu tự kỷ, anh quên mất rồi à, em rất thích chăm sóc anh, anh rất đáng yêu mà.” Đôi mắt Khương Ninh chớp chợp, chân thành nhiệt tình.

Âu Dạ Hàn cảm nhận được, không nhịn được lại gần ôm lấy cô: “Không, anh ghét trẻ con.”

Sợ rằng sau khi có con, Khương Ninh sẽ không còn quan tâm anh.

“Hả?” Nếu không tạo trẻ, thế thì cô thèm cơ thể của Âu Nhi thì làm sao đây?

Hay là sau khi lãnh chứng xong, Âu Nhi chính là chồng của cô!

Lúc ấy cô có thể quang minh chính đại thèm anh rồi.

“Âu Nhi, ngày mai..." Khương Ninh còn chưa nói xong.

Đã bị Âu Dạ Hàn lạnh lùng ngắt lời, đôi môi mỏng hồng nhạt cong lên một vòng cung chiếm hữu: "Ngày mai em không được phép đi đâu hết."

“Em, em muốn đi lãnh chứng với anh.” Khương Ninh lắp bắp nói: “Nếu anh không muốn thì thôi vậy.”

Âu Dạ Hàn đè cô xuống, ôm cô vào lòng: "Ngủ đi..."

"Ngủ? Hả?"

Hạnh phúc đến bất ngờ quá không kịp phòng ngừa sao?

Một lát sau, Âu Dạ Hàn lại cười: "Ngủ ngon, ngày mai chúng ta đi lãnh chứng."

Khương Ninh thật mất mát, nhưng cũng chỉ là cảm giác thoang thoảng.

Đột nhiên……

Một giọng nói quyến rũ trầm khàn làm nũng vang lên bên tai: "Bảo bối... thơm quá, bảo bối, cho anh hôn em, được không?"