Chương 4.1: Bảo bảo, cho anh hôn em được không?

Khương Ninh giật mình, đôi mắt co rút, nghĩ đến Âu Dạ Hàn vẫn còn đang phát bệnh, vì vậy anh không thể làm những điều kí©h thí©ɧ. Vì thế kêu lên: “Tiểu tự kỷ, anh còn đang phát bệnh, không được!”

Giây tiếp theo, môi cô bị anh hung mãnh phong bế.

Dám nói anh không được.

Anh làm cho cô xem.

Giống như một du khách sa mạc bước vào ốc đảo, anh cấp bách hôn sâu nụ hôn này.

Sau khi hôn xong, Khương Ninh nhận ra rằng kỹ năng hôn của Âu Dạ Hàn rất tốt, anh trông không giống người lần đầu tiên hôn.

Cô nặng nề thở hổn hển: "Tiểu tự kỷ, anh hôn môi thật giỏi, có phải anh cùng người khác…"

“Không phải.” Âu Dạ Hàn một mực phủ nhận.

Nhưng anh hôn rất giỏi, hôn khiến cả người cô nhũn ra, không cưỡng lại được.

“Mỗi đêm anh đều chờ em ngủ rồi hôn em.”

Âu Dạ Hàn ủy khuất: “Bảo bảo, chí có đêm khuya anh mới dám ôm em, hôn em.”

Anh nói xong, Khương Ninh lại muốn khóc: "Về sau muốn hôn thì hôn, không cần đợi đến đêm khuya."

“Ninh Ninh, tại sao?” Âu Dạ Hàn lại hỏi tại sao? ! Quá nhiều bất ngờ trông một đêm!

Chẳng lẽ lần này anh bệnh nặng hơn sao? Sau đó anh có thể càng cường đại, chỉ cần có thể làm cho bảo bối yêu anh, cho dù bản thân có chết thì có làm sao.

“Anh chính là bảo bối mà em đánh mất tìm lại được.” Khương Ninh nheo lại đôi mắt trăng non, ngọt ngào nói.

“Bảo bối?” Âu Dạ Hàn nghiền ngẫm chữ “Bảo bối”, môi mỏng lặp lại từ này, sau đó ôm chặt lấy Khương Ninh, lại nói: “Từ nay về sau gọi anh là bảo bối, được không?”

Khương Ninh đi tới, hôn một cái nhẹ lên khóe mắt anh, nói: "Bảo bối..."

Âu Dạ Hàn hạnh phúc như một đứa trẻ.

Nhưng giây tiếp theo, anh thấy Khương Ninh Ninh vẫn nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên ngực mình, lập tức xoay người: “Đừng nhìn.” Cơ thể xấu xí này làm sao có thể để Ninh Ninh xem được.

"Âu Nhi, anh rất mê người, đàn ông nhất định phải có vết sẹo thì mới hấp dẫn, nhìn vết sẹo của anh, em liền muốn hôn anh luôn.”

Người đàn ông tự kỷ ngay lập tức rung động: “Em không lừa anh chứ?”

"Em không lừa anh, em thật sự thích anh.”

Thích cả hai đời.

“Tham lam, ta?” Âu Dạ Hàn tựa hồ không thể tin được, hai mắt nheo lại, hai tay nắm thật chặt ga trải giường, ga giường trong nháy mắt trở nên nhàu nát.

“Thích đôi mắt của anh, thích môi của anh, thích cơ bụng của anh, thích tất cả những gì thuộc về anh.” Khương Ninh khẽ nhếch khóe miệng, lông mi dài khẽ rung như cánh bướm, xinh đẹp đến nỗi không thể tin được. .

Âu Dạ Hàn muốn chết ngay lập tức, anh muốn chết luôn lúc này vì anh sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ ...

Đột nhiên, cửa phòng ngủ kẽo kẹt, bị đẩy ra.

Một người phụ nữ lặng lẽ bước vào, nũng nịu kêu lên: “Âu thiếu, Âu thiếu!”

Trong tích tắc, Khương Ninh nín thở.

Xong đời rồi, đây là người phụ nữ mà cô đã thuê, hầu gái này lợi dụng Âu Dạ Hàn phát bệnh rồi cô ta xâm phạm Âu Dạ Hàn, khiến cho Âu Dạ Hàn ô uế không còn mặt mũi nào quấn lấy cô.

Kiếp trước, kế hoạch này quả nhiên thành công, hầu gái Lý Lị chỉ vừa mới cởϊ qυầи áo của Âu Dạ Hàn trong lúc anh phát bệnh, điều này khiến bệnh của Âu Dạ Hàn trở nên trầm trọng hơn, nghiêm trọng đến mức chỉ cần người phụ nữ đến gần, anh sẽ mất khống chế mà phát bệnh, anh còn nói bản thân dơ bẩn, điên cuồng tự hại cơ thể mình…

Giờ phút này, Khương Ninh không ngừng cầu nguyện, hy vọng rằng Lý Lị sẽ tự động rời đi nếu không có ai đáp lại.

Nhưng nào biết Lý Lị lại lẩm bẩm: "Khương tiểu thư cho tôi chỗ tốt, bảo tôi tới động vào u thiếu, nói là xong việc sẽ để u thiếu cưới tôi, nhưng Âu thiếu đâu rồi? Chẳng lẽ Khương tiểu thư lừa tôi?”

Bất chợt!

Khương Ninh cảm thấy hơi lạnh xâm chiếm cơ thể, toàn thân cô như đông cứng lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dạ Hàn một cách yếu ớt.

Hai mắt người đàn ông đỏ ngầu, từ trong kẽ răng gầm gừ: "Khương Ninh, em lại lừa anh."

Vừa dứt lời, Khương Ninh đã bị nhấc bổng lên một cách thô bạo, ôm vào lòng, nháy mắt hít thở không thông.

Sau đó rầm một tiếng.