Khương Ninh nhìn lên thấy hai tròng mắt của Âu Dạ Hàn tuy âm trầm âm lãnh nhưng đuôi mắt đã hồng lên.
Trái tim cô đập nhanh hơn, hic, tiểu tự kỷ thật làm người ta đau lòng.
Lời nói của cô càng mềm mại: "Vừa nãy là nụ hôn đầu của em."
"Cũng là nụ hôn đầu của anh sao?"
"Tại sao?" Âu Dạ Hàn không hiểu, không phải là không có những người phụ nữ khác nhào vào trong ngực anh, nhưng chỉ riêng Khương Ninh lần nào cũng xa lánh anh. Vậy mà bây giờ cô lại để nụ hôn đầu cho anh.
Nụ hôn đầu của cô không phải dành cho Âu Hiên - một người bình thường, mà là dành cho anh - kẻ có chứng bệnh có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
"Vì em thích anh nha." Khương Ninh ngọt ngào nót: “Ai bảo tiểu tự kỷ của em lớn lên lại mê người như thế.”
Lạnh lùng trong mắt Âu Dạ Hàn chưa hề biến mất, anh luôn như thế này, chưa bao giờ thay đổi. Trước đây, Khương Ninh thậm chí còn chán ghét anh vì hắn không đủ dịu dàng, không đủ nho nhã, nói hắn lớn lên quá mức yêu diễm, có tính quá công kích, không phải là gu cô thích.
Mà hiện tại lại nói thích anh.
Anh có bệnh…
Nhưng anh không phải đứa ngốc.
Anh cho rằng bố mẹ đã cho Khương Ninh cái gì đó nên cô mới làm như vậy.
“Khương Ninh, đừng chạm vào anh, đi ra ngoài.” Âu Dạ Hàn đẩy cô một cái, lạnh lùng bước đến giường lớn, đắp chăn lên người, chỉ để lộ đầu ra.
Khương Ninh sửng sốt, tiểu tự kỷ thật khó dỗ.
Đời trước, cô chưa lần nào dỗ anh, lúc nào cũng giận dữ rời đi.
Nhưng đời này, cô sẽ không như vậy.
Cô mềm mại nói: “Tiểu tự kỷ, anh thật sự muốn đuổi em đi sao?”
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn trắng tinh mềm mại như trẻ con, ngọt ngào như một viên kẹo nhỏ.
Âu Dạ Hàn không thể cự tuyệt, anh đang phát bệnh, không biết sẽ làm điều sự đáng sợ với cô, hơn nữa cô quá mê người, nếu anh không kiềm chế được sẽ làm ra điều sai trái, lúc đấy bảo bảo của anh nhất định sẽ hận anh cả đời.
“Em đi đi!” Âu Dạ Hàn lại lần nữa cắn răng cự tuyệt, lần này, anh thậm chí còn lấy chăn che luôn đầu lại.
Khương Ninh không thể hiểu được anh, chỉ có thể nói: "Được rồi, em đi...nhưng anh phải nhớ ăn thuốc nhé."
Nói xong, cô quay lưng và bước đi.
Đi chưa được hai bước.
Phía sau vang lên tiếng nức nở: "Ninh Ninh…ô ô…em không cần anh nữa à?”
Khương Ninh dừng chân, chậm rãi quay lại.
Nhìn người đàn ông dưới chiếc chăn khóc nức nở, bất đắc dĩ nói: “Không phải anh muốn đuổi em đi sao?” Còn đuổi rất nhiều lần.
Chiếc chăn chợt bị kéo xuống.
Người đàn ông lộ ra toàn bộ, khuôn mặt đầy nước mắt: “Bảo bảo…anh…anh đâu lòng, ngày mai em sẽ đi hẹn hò với người khác.”
Khương Ninh lao đến ôm chặt Âu Dạ Hàn: "Em nói rồi, em không đi, người em yêu là anh. Tiểu tự kỷ, đừng khóc nữa, anh khóc làm tim em vỡ tan ra mất."
“Anh không tốt, anh quá xấu, anh còn có bệnh, anh không biết yêu, anh chỉ biết ép buộc bảo bảo ở lại bên cạnh…Bảo bảo nhất định rất chán ghét anh. Nhưng nếu không có bảo bảo, anh sẽ chết!” Âu Dạ Hàn cứ khóc như vậy khiến giọng khàn đi.
“Tiểu tự kỷ, anh đừng khóc nữa được không?” Khương Ninh cắn môi. Nhìn Âu Dạ Hàn khóc đỏ mắt, làm người ta muốn hôn.
Khương Ninh không kiềm chế được, tiến đến môi anh: "Tiểu tự kỷ, anh biết hôn không?"
Âu Dạ Hàn đỏ mặt, cả người run lên: "Bảo bối, biết, anh biết."
"Vậy thì nhanh nhanh hôn em đi." Khương Ninh cắn môi ngượng ngùng nói. Kiếp trước, cô và tiểu tự kỷ chưa hôn nhau lần nào. Vừa nãy cô đã hôn anh một cái, cảm thấy thật tuyệt. Hơi lạnh mà tươi mát. Thật là một đôi môi thích hợp để hôn. "Bảo bối, em biết em đang nói gì không?"
Âu Dạ Hàn không kìm chế được giọng nói, rống nhỏ: "Anh đang phát bệnh. Nếu hôn thì sẽ không phải là nụ hôn bình thường!”
Cơ thể Khương Ninh khẽ run lên, “Tiểu tự kỷ, anh đừng nghĩ nhiều.” “Nhưng, anh, vẫn, muốn.” Âu Dạ Hàn trực tiếp đè cô xuống giường, hôn cô: “Em trêu chọc anh, không muốn phụ trách sao?”