Chương 8: Cô gái đó là một tiểu thần côn xinh đẹp

Kiếp trước, không phải và như vậy sao.

Danh tiếng bị hủy, cô bị Cố Ngọ Sơn lừa hết cổ phần trong tay.

Kiếp này, thứ thuộc về Thất Hy cô, ai cũng đừng hòng tranh giành.

“Đúng rồi, tôi bị dọa sợ rồi, cho nên hôm nay muốn ra ngoài dạo phố giảm bớt nỗi sợ, nhưng trong túi tôi không có tiền, ông lại thương tôi như vậy….”

Cố Ngọc Sơn vì muốn an ủi cô, liền đưa cho cô một tấm thẻ.

Nhân tiện hôm nay Thất Hy cũng định đi phố đồ cổ một chuyến, thứ nhất là kiếm cho nữ quỷ bên trong chiếc vòng một miếng ngọc tốt, thứ hai là mua mọt ít giấy vàng, chu sa để làm một ít bùa chú.

Sau khi trùng sinh, cô sở hữu thiên nhãn.

Còn thừa hưởng nguyên một thân kỹ năng huyền môm.

Cái lão già Diêm vương đó miệng ổng kín đáo muốn chết, chỉ nói sau khi trọng sinh cô có sứ mệnh cần làm.

Vì ngăn ngừa cô đột nhiên chết lần nữa, nên cô được ông cho một thân bản lĩnh để phòng thân.

Còn về phần một thân bản lĩnh này tại sao lại là bản lĩnh bắt quỷ, bói toán?

Thất Hy cũng không có cố gắng truy hỏi.

Nam thành, phố đồ cổ.

Một cô gái xinh đẹp, bắt mắt, thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Da trắng, đôi chân dài, toàn thân toát lên khí chất không giống người bình thường.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đeo một cặp kính râm to, mái tóc đen dài buông xõa, hơi xoăn dài đến tận lưng.

Bước đi nhanh nhẹn, bước vô cửa hàng Mạc Vân Cư trong thành phố cổ.

Người phụ trách nhìn thấy có người đến, liền bước tới hoan nghênh, hỏi cô cần những thứ gì?

Ánh mắt Thất Hy quét một vòng, cuối cùng dừng lại một miếng ngọc đang được đặt ở trên kệ, trên ngọc trắng sáng có một mệt nhuộm ánh đỏ, giống như trên đó không may dính lên một vệt máu.

Ngọc cổ không chỉ nuôi dưỡng được con người mà ngay cả hồn phách đều có thể nuôi dưỡng.

Nếu là ngọc cổ, như vậy càng thích hợp hơn.

Thất Hy chỉ chỉ vào viên ngọc cổ đó.

“Tôi muốn viên ngọc này, ngoài ra, lấy thêm cho tôi một ít giấy vàng, chu sa và bút lông.”

Người phụ trách sửng sốt một lúc, liền cung cung kính kính dẫn cô vào sảnh sau.

Quản sự có nói qua, những người đến Mạc Vân Cư mua giấy vàng, chu sa, đều là những đại sư có bản lĩnh.

Chỉ là vị đại sư này hình như tuổi có hơi nhỏ thì phải?

“ Cô gái muốn mua những thứ này? có phải giúp trưởng bối trong nhà mua phải không?” từ trong sảnh sau bước ra một người đàn ông trung niên, trên người mặc một bộ đồ thời Đường, hướng về phía Thất Hy cười thân thiện.

“Không phải, tôi tự mình sử dụng.”

“Tự mình sử dụng.”

Tống Phi không dám chậm chạp, vẫn là câu nói đó, có thể tìm đến chỗ của bọn họ mua những thứ này, đều không đơn giản.

Cô gái này có lẽ là hậu bối của nhà nào đó, những gia đình bí ẩn đó tuỳ ý chọn ra một người, đều là những người bình thường như bọn họ không thể đắc tội.

Tống Phi đích thân lấy giấy vàng, chu sa và bút lông đến.

Giấy vàng đã cắt xong, chu sa cũng dùng rượu nồng độ cao trộn xong.

Thất Hy muốn sài thử bút lông, liền tùy ý vẽ.

Tống Phi cũng chỉ nghĩ cô tùy ý vẽ trên giấy vàng, thử xem màu sác của chu sa hay bút gì đó thôi.

Ai ngờ, nét bút nguệch ngoạc như rồng rắn này, chôi chảy như nước, tất cả hợp thành chỉ trong một nốt nhạc.

Tống Phi không biết có phải do bản thân mắt hoa rồi hay không, đột nhiên nhìn thấy từ giấy vàng đó phát ra một ánh sáng, chỉ trong chớp mắt, ánh sáng đã biến mất, chỉ đề lại lá bùa có chu sa.

Thất Hy ảm thấy việc vẽ bùa này khá thú vị, liền một lần vẽ mười mấy tấm.

Đem những tấm bùa bình an đó gấp thành hình tam giác, đưa cho Tống Phi một cái.

“Gần đây đừng có đến gân công trường, bùa bình an không được rời thân.”

Đợi sau khi Thất Hy rời đi.

Nhân viên tiếp đãi ở bên cạnh nhịn không được hỏi: “Tống thúc, thúc thật sự đem bùa của cô bé này bỏ vào túi sao? cháu thấy chắc cô ấy lừa thúc mà thôi, cái từ đó gọi là gì ta? thần côn! đúng, là thần côn! cô ấy chính là tiểu thần côn xinh đẹp nha!”

Tống Phi cũng cảm giác được cô gái này một lần có thể vẽ ra mười mấy tấm linh phù*, cũng có chút không đáng tin.

*Linh phù: bùa chú, bùa.

Nhưng lá bàu này để đó cũng không chiếm chỗ, đem theo bên mình cũng chẳng sao cả.

Ai ngờ rằng buổi tối trên dường về nhà, liền xém chút nữa đã xảy ra chuyện.

Vốn dĩ trên dường về nhà sẽ không đi qua công trường, nhưng hôm nay con đường đó bị chặn rồi, đành phải vòng từ đường nhỏ trở về.