Chương 7: Không biết lợi ích này rơi vào miệng tên khốn nạn nào

Thất Hy nâng cổ tay mảnh khảnh của mình, dùng ngón tay trắng nõn như ngọc gõ gõ trên bàn phím máy tính xách tay: “hiện tại tôi xâm nhập vào hệ thống nhân viên nội bộ của Triệu thị, chào hòi bọn họ một tiếng.”

Nói rồi, liền thấy hộp thoại lời nhắn hiện ra, hiển thị một câu nói: “tôi trở lại rồi!!! tôi sẽ không buông tha cho bất kì ai!!! người tiếp theo chính à mày!!!”

Vì muốn tăng thêm không khí kinh dị, cô còn đem chữ đổi thành một màu đỏ như máu đặc biệt đáng sợ.

“Nhưng, bọn họ, bọn họ có sợ hay không?”

Tô Hồng Vũ không tin rằng mấy tên ác nhân đó sẽ có tâm hối lỗi.

Thất Hy ngáp một tiếng: “trong tâm có quỷ, tự nhiên sẽ sợ hãi thôi.”

Cộng thêm việc của Triệu Hải tối qua, trong mấy người đó sẽ có người chịu không nổi thôi mà.



“Lục Ti Thâm, đừng mà!”

Thất Hy đột giật mình thức giấc, cô lại mơ thấy cảnh kiếp trước Lục Ti Thâm chết thảm.

Khóe mắt vẫn còn chút ướŧ áŧ.

Hình ảnh thiếu nữ phản chiếu trong gương, da trắng tóc đen, ngũ quan vô cùng thanh tú, đẹp như yêu tinh vậy.

Đôi mắt đặc biệt bắt mắt, ẩm ướt, khóe mắt đem theo si tình, vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ.

Hiện tại đôi mắt hơi sưng đỏ, có lẽ do trong mơ khóc qua, Thất Hy đem đồ ngủ thay ra, còn chưa kịp xuống lầu, ngoài cửa đã truyền đến tiếng điên điên khùng khùng của Vương Xuân Hoa.

“Quỷ, ta thật sự nhìn thấy quỷ rồi! nữ quỷ!”

Nữ quỷ?

Thất Hy đột nhiên hiểu đã có truyện gì xảy ra.

“Tiểu Hồng, tối qua cô đi kiếm lão thái bà đó rồi hả?”

Nữ quỷ trốn trong vòng tay hiện ra: “ai kêu bà ta trọng nam khinh nữ làm gì, quá kinh tởm!”

Tô Hồng Vũ sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, cho nên, rất hận những người như vậy.

Thất Hy nhếch khóe môi, “ bà ta không phảit là trọng nam khinh nữ, đơn thuần chỉ là quá xấu xa mà thôi.”

Thất Hy chân mang dép lê mềm mại bước xuống, Vương Xuân Hoa đang khóc lóc kể lể với con trai mình.

“Cái con tiện nha đầu đó, không biết tối qua phất điên cái gì, túm lấy cổ ta, muốn gϊếŧ ta. Đối với trưởng bối như vậy, nó không sợ bị sét đánh hay gì?”

Cố Ngọc Sơn tối qua tham gia tiệc rượu, sau khi tỉnh rượu, đầu đau như búa bổ.

Sáng nay ông mới biết, Triệu Hải xảy ra truyện rồi, nghe nói bị thương cũng không nhẹ.

Vì thế ông vội vàng trở về, muốn hỏi Thất Hy tối qua đã xảy ra truyện gì.

“Tối qua nó về nhà khi nào? sau khi trở về, có chỗ nào bất thường không?”

“Nếu ông muốn biết, không bằng trực tiếp hỏi tôi này.”

Thất Hy bước xuống lầu, thanh âm đem theo tiếng cười vô hại.

Cô không muốn gọi Cố Ngọc Sơn cái tên cạn bã này một tiếng baba.

“Tiểu Hy, con tỉnh rồi hả, ba và bà nội đang nói đến con đây.”

Cố Ngọc Sơn người đã bước vào trung niên, thân hình có chút béo và hói. Vương Xuân Hoa thấy Thất Hy vừa xuất hiện, còn muốn mở miệng chửi rủa cô, liền bị một ánh mắt của Cố Ngọc Sơn chặn lại.

Trước mắt Thất Hy không muốn cùng ông ta lậy mặt, cô còn đang định trước tiên đem mẹ cô an bài ổn thỏa, mới quay lại tính nợ với ông ta.

“Tối hôm qua…..có chuyện gì đã xảy ra?” Cố Ngọc Sơn rất thận trọng, vừa nói vừa quan sát biểu tình trên mặt Thất Hy.

“Phát sinh chuyện gì không ổn? ồ….tôi gặp phải một lão biếи ŧɦái, hắn nói, là ông đem tôi tặng cho hắn! lúc đó tôi quá sợ hãi, nên đã trực tiếp chạy về nhà rồi.”

Khuôn mặt của Thất Hy tuy không có trang điểm, nhưng vẫn trắng nõn như ngọc, cả người tỏa ra tính cách vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.

“Sao có thể chứ, còn có thể nói bậy bạ sao?”

Trên mặt Thất Hy cười hihi, trong lòng chửi rủa hắn tám trăm lần.

“Đúng vậy. Vốn dĩ tôi còn muốn báo cảnh sát cơ…. nhưng suy nghĩ lại ông làm sao nỡ đem tôi tặng cho người khác cơ chứ?”

“Báo cảnh sát!” Cố Ngọc Sơn cũng không ngờ rằng, tính cách Thất Hy ngoan ngoãn như vậy, bị đẩy vào tình thế đó, lại nghĩ tới báo cảnh sát.

Lúc này, Triệu Hải cũng đã xảy ra chuyện, nếu như con nha đầu này còn đi báo cảnh sát, đem việc này náo loạn thêm, nói không chừng sẽ điều tra đến trên đầu ông.

“Tiểu Hy, ba nghĩ rằng trong chuyện này có hiểu lầm, con chính là viên ngọc quý trong nhà của chúng ta.”

Đôi mắt Thất Hy thuần túy, giống như một cô gái đơn thuần vô hại: “đúng vậy, tôi chính là người thừa kế của Thất gia, trong tay nắm ba phần cổ phần của Thất thị, nếu như tôi xảy chuyện không biết lợi ích này sẽ rơi vào tay của tên khốn nạn nào đây.”