Viện điều dưỡng của Lục gia.
Thất Hy và Thất Vãn Ninh thu dọn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hôm nay trở về nhà.
Trước khi rời đi, Thất Hy còn đi phòng bên cạnh với Lục lão gia tử tạm biệt.
Lục lão gia tử nhìn cô bé nhỏ rời đi, nhanh chóng gọi cho cái đứa cháu không có chí khí của mình, đem hắn chửi cho một tăng.
“Cháu ở đó ngày ngày bận cái gì hả? cháu dâu bảo bối của ta, sắp khai giảng rồi a~ cái dáng vẻ tươi ngon mọng nước này của Thất nha đầu, đến lúc đó nói không trừng không biết có bao nhiêu tiểu tử theo đuổi con bé, cháu cứ ở đó đợi mà khóc đi!”
“Cháu nói xem cháu, trừ việc có tiền hơn người ta, dáng vẻ đẹp hơn người ta một chút, đầu óc cũng thông minh hơn người ta , còn có cái gì hả?”
Bình thường chỉ cần lão gia tử nói về chuyện tình cảm, Lục Ti Thâm nhất định sẽ cúp điện thoại ngay lập tức.
Nhưng lần này, anh lại kiên nhẫn nghe hết lời cằn nhằn của lão gia tử.
“Cô ấy sắp khai giảng rồi? được, cháu biết rồi.”
“Chỉ biết rồi thì có tác dụng gì, cháu phải hành động a, hành động hành động!”
Lão gia tử hận không thể đem hai người bắt lấy đưa đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, nhưng mà nha đầu này độ tuổi lại quá nhỏ rồi, còn chưa tới độ tuổi kết hôn.
— — —
Ngọc Cảnh Hà Phủ, trước cửa biệt thự nhà Thất Hy.
Thất Hy đỡ mẹ cô xuống xe.
Hai mẹ con tuy rằng chỉ đứng đó, nhưng cũng che không được ánh sáng chói lóa của họ.
Thất Hy thì không cần nói rồi, chiếc áo phông và quần jeam đơn giản, tôn lên dáng vóc quyến rũ của cô, cùng theo động tác thường ngày của cô, lộ ra vòng eo nhỏ câu hồn.
Cả người dáng vẻ vừa cool vừa ngọt ngào.
Thất Vãn Ninh lại mang đến cho người khác một cảm giác, mặc một bộ váy đơn giản thanh lịch, mái tóc dài như rong biển xõa xuống vai, khí chất như hoa lan đường ấy giống như bẩm sinh đã có.
Hai người bước vào nhà, liện đυ.ng chúng Vương Xuân Hoa.
Vương Xuân hoa nhìn thây hai người, bà ta sửng sốt một chút, sau đó không suy nghĩ mà nói ra những lời nói vô cùng khó nghe.
“Tôi còn tưởng là ai chứ? thì ra là con hồ ly tinh lớn dâʍ đãиɠ đưa theo con hồ ly tinh nhỏ trở về rồi hả. Đây là ở ngoài chơi đùa với dã nam nhân đủ rồi, còn biết bản thân còn có cái nhà này hả.”
Vương Xuân Hoa vừa đến chưa được và ngày, Thất Vãn Ninh liền bị đưa đi rồi.
Cho nên, bà không biết cái miệng của cái lão thái thái này lại ác độc như vậy.
Thất Hy là điểm tối kị trong lòng Thất Vãn Ninh, bà sẽ không tha cho người nào dám bắt nạt con của bà.
Dơ cánh tay lên, hướng về phía Vương Xuân Hoa mà đánh qua.
Bốp!!! bốp!!! liền ăn hai bạt tay!
Vương Xuân Hoa chưa bao giờ phải chịu sự bất công như vậy, lập tức nhào qua, muốn đánh nhau với bà.
“Cái con hồ ly tinh dâʍ đãиɠ nhà mày, bà đây xé nát cái mặt của mày!”
Thất Hy thất bà ta nhào tới, cũng không khách khí, nhấc chân đạp qua.
“Bà già chết tiệt, bà dám động vào mẹ tôi thử xem.”
Vương Xuân Hoa trực tiếp bị đạp ngã ở trên đất, hai lần liên tiếp bị đánh, nhưng bên cạnh bà lại có cái còn nha đầu Thất Hy này, đánh không qua, chỉ có thể to tiếng chửi bới.
Thất Vãn Ninh cau mày, gọi người hầu tới.
Kêu người đem Vương Xuân Hoa từ trong Thất Gia này vứt ra ngoài.
Cố Ngọc Sơn nhận được tin nhanh chóng trở về, Vương Xuân Hoa đang ngồi ở ngoài to tiếng chửi bới, khóc cha kêu mẹ, muốn sống muốn chết ở đó náo loạn.
Bên cạnh đều là những người có mặt mũi, bình thường mọi người đều biết Vương Xuân Hoa là mẹ của Cố Ngọc Sơn.
Thứ mà Cố Ngọc Sơn quan tâm nhất lại chính là mặt mũi, Vương Xuân Hoa hiện tại hành động như vậy cũng chỉ có là mất mặt của ông.
Nói bản thân có bao nhiêu ủy khuất, bị hai mẹ con đó bắt nạt thảm đến cỡ nào.
Cố Ngọc Sơn không để ý bà ta bị bắt nạt như thế nào, chỉ hiếu kỳ thái độ đột nhiên chuyển biến của Thất Hy và Thất Vãn Ninh.
Hai người họ chẳng lẽ phát hiện ra chuyện gì rồi?
Cố Ngọc Sơn kêu người đưa Vương Xuân Hoa đến nhà của em gái trước
Đáp ứng với bà ta, đợi xử lí xong chuyện của Thất gia, sẽ đón bà về.
Vương Xuân Hoa mới hùng hổ rời đi.