Chương 51: Muốn chết, chúng ta cùng nhau chết

Biệt thự lầu hai.

Thất Hy đang cùng Thất Vãn Ninh thu dọn đồ đạc, sai người hầu của thất gia đem tất cả đồ của tên cặn bả Cố Ngọc Sơn và cả đồ đạc của cái lão thái bà đó, toàn bộ thu dọn, vứt ra ngoài.

Mắc công để đó chướng mắt.

Cố Ngọc Sơn trở về, liền thấy đồ vật của mình, bị người hầu tùy tiện nhét vào thùng giấy.

Sắc mặt hắn liền thay đổi: “Vãn Ninh, mọi người đây là đang làm gì?”

Thất Vãn Ninh nhìn thấy hắn liền cảm thấy ghê tởm, cũng không phí lời với hắn nữa, mở miệng trực tiếp đề nghị ly hôn với hắn.

“Ly hôn? Vãn Ninh bà đang đùa sao? chúng ta không phải rất tốt, tại sao phải ly hôn? có phải bà sợ ảnh hưởng đến tôi không, không sao đâu, không cần biết bà biến thành như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không bỏ rơi bà, tôi sẽ mai yêu thương bà và tiểu Hy.”

Cố Ngọc Sơn vẻ mặt thâm tình, giống như bản thân là người vô cùng si tình.

Nhưng Thất Hy và Thất Vãn Ninh biết khuôn mặt thật của hắn, cho nên, lúc này không chỉ không cảm động, mà ngược lại còn cảm thấy ghê tởm.

“Tiểu Hy, con nhanh khuyên khuyên mẹ con, đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa.”

Cố Ngọc Sơn biết Thất Vãn Ninh quan tâm nhất chính là Thất Hy, cho nên hắn chỉ cần bắt chặt Thất Hy là được, như vậy Thất Vãn Ninh sẽ không thể ly hôn với hắn.

Thất Hy nhìn hắn khuôn mặt nở ra nụ cười vô hại: “ được nha!”

Xoay người nhìn Thất Vãn Ninh nói: “mẹ, mẹ đừng quên, đuổi hắn ra khỏi nhà, cho hắn trắng tay, không cho hắn một đồng xu dính túi nha.”

“Tiểu Hy, con tại sao lại cùng mẹ náo loạn vậy? ngoan, nghe lời của ba, thuyết phục mẹ cho đàng hoàng.”

Cố Ngọc Sơn nghe được mấy chữ tay trắng cút ra khỏi nhà, sắc mặt càng thêm khó coi.

Thất Hy cong nhẹ khóe môi, cười một tiếng: “ba? ông xứng đáng sao? lúc đem tôi tặng cho lão già biếи ŧɦái Triệu Hải, ông một chút cũng không xem tôi là con gái của ông.”

Nói đến chuyện này, Thất Vãn Ninh không khỏi tức giận, cầm chiếc đèn bên cạnh ném về phía của Cố Ngọc Sơn.

“Cố Ngọc Sơn, cái tên súc sinh này!”

Cố Ngọc Sơn vội vã né tránh, sau khi bị đập trúng cánh tay, trong ánh mắt liền hiện lên vẻ hung ác nham hiểm, chỉ lóe lên trong phút chốc.

Sau đó, lộ ra biểu cảm vô tội, nổ lực biện hộ: “Tiểu Hy, ba đã nói rồi, chuyện đó chỉ là hiểu lầm, sao con lại không tin ba chứ? ba rất là đau lòng.”

Thất Hy trong kiếp trước ở bên cạnh Lục Ti Thâm học được không ít đạo lí, trong số đó có một đạo lí chính là, chỉ cần ra tay, phải đem đối thủ xử lí tận gốc, không cho hắn có cơ hội phản công.

Cho nên, Thất Hy sớm đã chuẩn bị chứng cứ rồi.

Cô lấy ra một cọc bằng chứng, trực tiếp ném lên mặt Cố Ngọc Sơn: “đây là chứng cứ ông mua thuốc mê, còn có chứng cứ ông với nɠɵạı ŧìиɧ với Thu Dung, còn có giấy kiểm định quan hệ cha con của ông và Thu Nhân Nhân, đủ cho ông cút khỏi Thất gia chưa? nếu không đủ tôi còn có thể lấy được camera giảm sát ở câu lạc bộ….. camera giám sát ông và Thu Nhân Nhân hợp tác đưa tôi vào cái phòng đó.”

Cố Ngọc Sơn tốc độ lật xem những chứng cứ đó, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Trên khuôn mặt đó biểu tịnh càng ngày càng ngưng trọng, đáng sợ.

“Thì ra mày đều biết à! vẫn ở đây giả ngốc với tao sao! là tao đánh giá thấp mày rồi, vậy bà mẹ vĩ đại của mày có nói cho mày biết, mày là đứa con hoang mà bà ta bị hãʍ Ꮒϊếp mà sinh ra không hả tiểu tạp chủng! hahahhaha….”

Bởi vì đã lật mặt, Cố Ngọc Sơn cũng không giả vờ nữa.

Hắn vẫn luôn biết rằng, Thất Hy chính là điểm yếu của Thất Vãn Ninh, chỉ cần lấy nó liền có thể uy hϊếp được Thất Vãn Ninh.

Lúc này Cố Ngọc Sơn làm gì còn chút khí chất nho nhã nữa, giống như một con chó điên hoảng sợ, đi khắp nơi cắn xé người khác.

“Thất Vãn Ninh, bà nghe rõ cho tôi, bà không cho tôi đường sống, vậy thì bà cũng đừng hòng sống tốt. Tôi cũng muốn xem xem, chuyện lúc trước bà bị hãʍ Ꮒϊếp, và việc bố của con nhãi Thất Hy này là kẻ hϊếp da^ʍ bị bại lộ, xem xem các người làm sao sống được ở trong đế đô này, còn có Thất thị, xem xem làm sao chịu được cơn bão táp này.”

Nếu các người đã không cho tôi đường sống, vậy thì cá chết lưới rách!

“Muốn chết, chúng ta cùng nhau chết!”