Bối cảnh của Thất Hy thực sự không tệ, hoàn toàn là bạch phú mỹ*.
*Bạch phú mỹ: giàu, đẹp, trắng, ngon.
Nếu không cũng sẽ không ở được biệt thự lớn như vậy trong kinh đô tấc đất tấc vàng như thế này. Ông ngoại Thất An Quốc lập nghiệp từ hai tay trắng, sáng lập Thất Thị, kinh doanh về chuỗi nhà hàng và khách sạn.
Mẹ của Thất Hy, Thất Vãn Ninh là con một trong nhà, ông ngoại không nỡ gả cô nên đã tìm một người con trai đồng ý ở rể.
Cố Ngọc Sơn đồng ý vào thất gia ở rể, sau khi ông ngoại mất, liền nắm lấy quyền quản lí của thất gia. Còn về mẹ của Thất Hy, sau khi ông ngoại mất, quá đau lòng, dẫn đến đau thương quá độ, tinh thần có chút không ổn, nên bị đưa vào viện điều dưỡng.
Nhưng tất cả những thứ này chỉ là điều giả tạo.
Thất Hy kiếp trước cũng là do, ở bên cạnh Lục Ti Thâm, mượn quyền lực của anh mới có thể điều tra rõ ràng ngọ nguồn.
Cô là con của Thất Vãn Ninh không sai, nhưng ba của cô không phải là Cố Ngọc Sơn.
Mười chín năm trước, Thất Vãn Ninh vô tình đánh mất trong sạch. Sau đó, cũng do thân thể có vấn đề, không thể phá thai.
Chỉ có thể sinh ra.
Ban đầu thân phận của Cố Ngọc Sơn là học sinh được Thất An Quốc trợ giúp, sau khi tốt nghiệp liền vào thất thị làm việc, dùng danh nghĩa báo đáp, dụ dỗ Thất An Quốc chấp nhận, cho hắn ở rể, chiếu cố Thất Vãn Ninh và Thất Hy.
Lúc Thất An Quốc còn sống, đương nhiên hắn không dám làm gì đối với hai mẹ con Thất Vãn Ninh và Thất Hy.
Nhưng đợi khi Thất An Quốc qua đời, Cố Ngọc Sơn mới lộ ra bộ mặt thật của hắn.
Trước tiên đem chướng ngại là Thất Vãn Ninh loại bỏ, sau đó mới huỷ đi Thất Hy. Đem thất gia chiếm thành tài sản của riêng mình.
Bây giờ Thất Hy mới nhớ lại, kiếp trước, sau khi Thất Vãn Ninh bị đưa vào viện dưỡng lão không bao lâu, liền ngoài ý muốn qua đời.
Tính toán thời gian, hình như là một tháng sau.
Nếu như cô đã trở lại rồi, vậy thì phải bảo vệ tốt người mà cô muốn bảo vệ.
-------
Thất Hy vừa bước vào cửa, đã gặp một lão thái thái với một vẻ mặt đầy khó chịu, xấu xa.
Lão thái thái tên Vương Xuân Hoa, chính là bà nội trên danh nghĩa của cô.
Ngày thứ hai sau khi Thất An Quốc qua đời, bà già này đã gấp gáp dọn vào biệt thự của thất gia.
Với lí do, muốn chắm sóc con cháu.
Lão thái thái mặc một bộ sườn sám không phù hợp với khí chất của bản thân chút nào, trên cánh tay và cổ đều đeo đầy những trang sức bằng vàng chói sáng.
Nhìn thấy Thất Hy trở về, liếc nhìn cô với một vẻ chán ghét, khinh bỉ.
Động tác dung tục nhổ một ngụm nước bọt: “ đêm khuya như vậy, mày không ngủ, đi đâu phát điên hả? nhìn bộ dáng của mày y chang mẹ mày chẳng khác gì con hồ li tinh, chảng phải thứ tốt lành gì.”
Cũng do kiếp trước Thất Hy quá ngốc, chỉ nghĩ rằng bà ta trọng nam khinh nữ không thích mình.
Nhưng bây giờ cô không còn ngu ngốc nữa!
Cái lão thái bà này là biết trước cô không phải là cháu ruột của bà, nên mới đối với cô như vậy.
Thất Hy khoanh hai tay, cười vô hại: “ còn bà thì sao? đêm khuya không ngủ, mặc vàng đeo bạc, là đi kiếm tình lang nào đây hả?”
“Mày…. cái con nha đầu chết tiệt nhà mày, nói cái gì vậy hả? mày có tin tao xé nát cái miệng thối của mày.”
Vương Xuân Hoa không nghĩ rằng, cái con nhỏ Thất Hy chết tiệt này, bình thường đến cái rắm cũng không dám đánh, vậy mà hôm nay dám cãi lại bà .
Muốn làm phản rồi mà.
Vương Xuân Hoa bà ở trong thôn có tiếng là đanh đá, cãi nhau đánh nhau chưa bao giờ thua qua.
Nói rồi liền xông lên muốn đánh Thất Hy.
Kiếp trước Thất Hy ở bên cạnh Lục Ti Thâm, cũng học được nguyên một thân bản lĩnh, cộng thêm kiếp này lại mở thiên nhãn, giác quan của cô cũng biến mạnh hơn rồi.
Nếu muốn động thủ, đương nhiên sẽ không thua cho cái bà già này rồi.
Nhấc nhẹ cánh tay, động tác nhanh đến nổi lão thái thái này còn không kịp phản ứng, cổ đã bị bóp mạnh, đông~ một tiếng, đã bị ấn trên cầu thang bên cạnh.
“Nếu có lần sau, để tôi nghe được những lời xúc phạm mẹ tôi truyền ra từ miệng của bà, tôi sẽ khiến cho bà, hối hận khi đến thế giới này.”
Vương Xuân Hoa cùng lắm cũng chỉ là một thằng hề, Thất Hy cũng lười mà đối phó với bà ta.
Cô còn có việc quan trọng hơn cần làm.
Dạy dỗ bà ta một trận, buông tay đem bà ta ném qua một bên.
Rút vài tờ giấy, lau tay.
Giống như đã đυ.ng phải thứ dơ bẩn gì đó thì phải.