Chương 4: Lục Thiết Đan, con trai ngoan của Lục Ti Thâm nuôi

(Chó cưng nhà Lục baba )

Thất Hy muốn giúp họ tránh qua tai nạn này.

Nhưng nếu như cô đem sự thật nói ra, nói rằng bản thân mở thiên nhãn biết được, sợ rằng bị đá khỏi xe còn nhanh hơn nữa ấy chứ.

Tốt nhất là tìm cách tiếp tục đi nhờ xe, chờ lúc xe tải chưa tông vào, tìm cách, nhắc nhở họ tránh khỏi là được.

Vì vậy, cô cũng chỉ có thể mặt dày quay lại chui vào xe.

“Tôi….bên ngoài trời tối quá, tôi sợ….sợ….gặp phải quỷ.”

Nữ quỷ đang trốn trong vòng tay màu đỏ: ???

Thất Hy cắn nhẹ môi dưới, liền nổi lên dấu răng nhạt, bé nhỏ, yếu đuối, cô đáng thương bất lực co ro vào một góc, đôi mắt to tròn đỏ hoe đã ngấn đầy nước mắt.

“Các anh có thể đưa tôi đi cùng không? tôi chỉ chiếm một chỗ nhỏ này là được rồi.”

Ánh mắt Lục Đông quét qua cô gái đang tỏ vẻ vô cùng đáng thương .

Có chút mềm lòng.

“Tam Gia, hay là chúng ta đưa cô ấy theo đi, dù sao cũng là vứt, vậy thì vứt ở trong thành phố đi.”

Thất Hy:”...........”

“Lái xe.”

Lục Ti Thâm dựa vào ghế sau, hai mắt nhắm lại, mí mắt đều không nhấc, lạnh lùng âm trầm, vô hình hiện lên một cổ khí tức lạnh thấu xương không ai có thể đến gần.

Thất Hy thành công đi nhờ xe, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại cảm ơn.

“Tam Gia, anh đúng là người tốt nha, người tốt sẽ có một cuộc sống bình an, người tốt sẽ có vận mệnh tốt.”

“Cô bạn nhỏ, nếu không muốn bị vứt xuống cho quỷ ăn, thì im lặng.” môi mỏng của Lục Ti Thâm khép mở, thanh âm lạnh nhạt.

Tiếng vừa dứt, Thất Hy một giây sau đột nhiên ngoan ngoãn ngồi sang một bên, ánh mắt chằm chằm khóa chặt con đường phía trước.

“Anh Lục Đông, đường đi có nhiều quy định, an toàn là trên hết, gặp được xe tải lớn, tốt nhất chúng ta vẫn nên tránh càng xa càng tốt.”

“Vách múi cao như vậy, nếu như rơi xuống, sợ rằng sẽ thịt nát xương tan!”

Thất Hy vừa dứt lời, bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ.

“Lục Đông, cô bạn nhỏ này đang dạy ngươi lái xe.”

Thất Hy không biết câu nói nào khiến anh bật cười nữa, mặt đỏ bừng, nhịn không được lẩm bẩm: “tôi đã mười tám tuổi rồi, không phải bạn nhỏ nữa.”

Ai là bạn nhỏ hả!

Rõ ràng kiếp trước, câu trước câu sau đều gọi bà xã.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, nhìn thấy trước mắt xuất hiện một chiếc xe tải lớn đang dùng tốc độ rất nhanh hướng chiếc xe của họ đâm tới.

Đôi mắt trong sáng của Thất Hy nhẹ nhàng chau lại.

Đến rồi.

Xe tải rõ ràng có vấn đề, phương hướng và tốc độ rõ ràng không đúng, rõ ràng hướng bọn họ đâm tới.

Trong đầu của Lục Đông xoẹt qua lời nói vừa nãy của Thất Hy, đánh mạnh phương hướng, cách xa vách đá.

Xe của họ và xe tải lớn tránh nhau trong gang tấc, đặc biệt nguy hiểm mà tránh khỏi. bởi vì quán tính nên chiếc xe tải lớn đó trực tiếp đâm thẳng xuống đáy vực.

Ngay lúc chiếc sắp va chạm, Thất Hy không kịp suy nghĩ đã hướng về phía Lục Ti Thâm nhào qua.

Mặc dù anh có tử kim long khí bảo vệ, nhưng vẫn là xá© ŧᏂịŧ phàm nhân, cũng sẽ bị thương.

Nhưng mà cô, không muốn anh bị thương.

Lục Ti Thâm không ngờ rằng cô sẽ đột nhiên bổ nhào vào vòng tay của mình, bàn tay to lớn đưa lên, hung hăng ôm chặt eo của cô: “sao hả? quyến rũ tôi không thành công ? đổi thành mưu sát tôi hả?”

Thất Hy ngước lên nhìn anh, đôi môi run nhẹ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vẫn còn một tia sợ hãi: “không phải, tôi chỉ muốn cứu anh thôi.”

“Cứu tôi?”

“Ân , tôi muốn báo ơn” trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Hy lộ ra một vẻ chân thật.

“Ha….” Lục Ti Thâm khẽ cười, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, thanh âm lộ ra vẻ điên cuồng, “cô bạn nhỏ, cái mạng này của tôi cứng lắm, không chết được đâu.”

Trong ánh mắt của Thất Hy xoẹt qua một tia thống khổ.

Không, kiếp trước anh chết rồi!

Vì cô mà chết!

Lục Ti Thâm thấy cô đột nhien im lặng, còn tưởng rằng cô đã bị dọa sợ rồi.

Một lần nữa nhấc mạnh eo của cô, đem cô vứt sang một bên.

Châc lưỡi một tiếng: “Lục Thiết Đan còn nặng hơn cô.”

Thất Hy: “........”

Lục Thiết Đan, con cún nhà Lục Ti Thâm nuôi.

Một con Tây Tạng nặng một trăm bảy mươi tám mươi cân.

Cho nên, anh đem cô so sánh với con Lục Thiết Đan trưởng thành này?

Cô với Lục Thiết Đan có chỗ nào giống nhau hả? có chỗ nào so sánh đâu hả?

Thất Hy không biết rằng, điểm chung của cô và Lục Thiết Đan là Lục Ti Thâm từng ôm qua.

---------

Đế Đô, khu biệt thự Ngọc Cảnh Hà Phủ.

Cuối cùng Thất Hy vẫn bị vứt ở ngay trước của nhà của mình. Từ ghế sau nhảy xuống, trước khi đi còn vẫy tay với người trong xe nói tạm biệt.

“Tam Gia, anh Lục Đông, tạm biệt.”

Xe lại một lần nữa khởi động.

Từ ghế sau truyền đến tiếng nói bình tĩnh của Lục Ti Thâm: “để Lục Trung đi cẩn thận điều tra nha đầu này.”

Lục Đông giật mình ngơ ngác: “Tam gia cảm thấy cô ta có vấn đề? đối với ngài có cảm giác bất lợi sao?”

Khóe môi Lục Ti Thâm nhếch lên một đường cong sắc bén tràn đầy mỉa mai: “đối với tôi bất lợi? tiếp cận tôi, cô ta còn chết sớm hơn tôi.”