Chương 43: Vậy ngươi kêu nó ra đây dắt đi dạo a

Thất Hy nói xong, liền lui một bước, xong liền nhảy lên, nhấc chân hướng phía ngực của tên đàn ông đó đạp một cái.

Một đạp liền đạp hắn bay xa mấy mét, đem người từ cửa đạp bay vào bên trong phòng.

“Tam gia, đem cửa đóng lại.”

Thất Hy nguyên một thân linh lực, còn chưa kịp tìm người để tập luyện kĩ càng nữa.

Một đạp này cũng dọa cô một cái.

Cũng may là lúc nãy cô chỉ có dùng năm phần linh lực, nếu không một đạp này còn không đem người đạp bay từ cửa sổ ra ngoài, vậy cô không phải còn phải chạy xuống dưới bắt người.

Người đàn ông này đứng dậy xoa xoa ngực, hung tợn nhìn cô: “mấy người là người của cục quản lí đặc biệt?”

Thất Hy nhếch môi: “cái gì đặc biệt không đặc biệt hả, chúng tôi là người đặc biệt muốn đánh ông!”

Nói rồi, liền nhấc tay cầm lấy cái ghế bên cạnh, nén thẳng về phía ông ta.

Lục Ti Thâm đem cửa đóng lại, phối hợp với cô gái nhỏ thực hiện kế hoạch đóng cửa đánh chó của cô.

Cô bé tuy nhỏ nhắn, ngày thường ngoan ngoãn, đáng yêu, nhưng lúc này lại giống như một cô bé lolita hung bạo.

Trán của người đàn ông đầu trọc đã dính đầy máu, lúc này đôi mắt của hắn nhìn cô càng thêm nham hiểm.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “thiên đường có lối ngươi không đi địa ngục có lối ngươi lại vào, được, hôm nay tôi sẽ cho cô biết, sự lợi hại của tôi.”

Thất Hy cười lạnh, ánh mắt đó giống như đang nhìn một tên đại ngốc.

“hơ hơ, ngươi nói cái con quỷ cùi bắp mà ngươi chưa luyện thành á hả? vậy ngươi có ngon thì kêu nó ra đây dắt đi dạo a.”

Hắc Bọ Cạp không ngờ rằng bọn họ ngay cả việc hắn luyện ác linh cũng biết.

Xem ra hôm nay gặp phải những những người có năng lực từ cục quản lí đặc biệt rồi.

Hắn không muốn bị bắt đi.

Hắc Bọ Cạp dự định đem nô ɭệ lệ quỷ thả ra, chặn bọn họ lại, sau đó liền nhân cơ hội trốn thoát.

Thất Hy thấy hắn chạy đến bên cạnh giường, xé bỏ tờ giấy bùa màu vàng dán dưới gầm giường, cô đoán được hắn muốn làm gì?

Trên mặt cô không có chút hoang loạn, một tay cầm một đống bùa, một tay cầm thất tinh kiếm.

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên u ám, bóng đèn chớp chớp, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.

Mặc dù cửa sổ đã đóng chặt nhưng rèm trong phòng dường như bị gió thổi bay, phát ra tiếng xào xạc.

Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện ở góc phòng, giống như hình ảnh nhìn thấy ở trên một chiếc tivi cũ.

Thất Hy khóe môi nở lên một nụ cười bất cần: “bay tới bay lui, là sợ người khác không biết ngươi là quỷ sao?”

Nói rồi, liền ném đống giấy bùa trong tay ra, trong miệng niệm chú. Trong phút chốc, số bùa chú đó có vô số tia sáng vàng, hướng về phía ác linh bay qua.

Thất Hy giơ thất tinh kiếm lên đuổi tới góc tường, vừa đình đánh hắn một trận, liền thấy ác linh ôm đầu trong góc, mở miệng cầu tha mạng: “đại sư tha mạng! đại sư tha mạng a!”

Thất Hy: khộng phải nói ác linh vừa hung dữ vừa ác đâu?

Chỉ nhiêu đây?

Cùng lúc đó, Lục Ti Thâm cũng kéo cái tên đang chuẩn bị mở cửa sổ chạy thoát, đem đầu hắn ấn xuống đất.

Anh nhếch môi mỏng, cười nhẹ: “chạy cái gì? bạn nhỏ nhà chúng tôi còn chưa chơi đủ đâu nha.”

Thất Hy thấy cái tên ác linh đó đang co rúm trong một góc, giống như bị dọa không nhẹ, cũng rất cạn lời.

Cuối cùng ai là quỷ hả, ai dọa ai hả?

Chỉ có điều, để đảm bảo an toàn, cô liền lấy một tấm bùa chấn quỷ, đem hắn cố định lại.

“Đợi đó ha, tôi đi kiếm tên chết tiệt đó tính sổ chút.”

Hắc Bò Cạp nhìn thấy cô bước qua, cả người đều cảm thấy không tốt rồi.

Cái người phụ nữ đó là ma quỷ sao?

Chỉ bằng một chiêu, cô ta đã khuất phục đươc ác linh mà hắn đã luyện chế trong bảy bảy bốn mươi chín ngày.