Tống Phi hiểu được ý của đại lão.
Liền vội vàng gật đầu: “vâng, thiết bị giám sát toàn bộ đều hỏng rồi, Tam gia bạn nhỏ nhà ngài—bạn nhỏ nhà ngài chỉ ném một tờ giấy vàng chơi cho vui thôi.”
Cuối cùng, Thất- bạn nhỏ- Hy để lại vài tấm bùa hộ thân, liền bị Lục Tam Gia xách về viện dưỡng lão.
Trước khi đi, còn không quên ôm lấy khối ngọc đó trở về.
Về đến viện dưỡng lão, Thất Hy liền bắt đầu khắc ngọc phù.
Mặc dù trong đầu cô có đủ loại kiến thức về pháp thuật huyền môn, nhưng kỹ năng điêu khắc lại không thành thạo cho lắm.
Trên đôi tay trắng nõn đó, có vài vết thương bị cắt trúng.
Sau khi hoàn thành, Thất Hy liền cầm ngọc phù đi kiếm Lục Ti Thâm.
Bởi vì lo lắng cho Lục lão gia tử, Lục Ti Thâm vài hôm nay đều ở phòng kế bên.
Cô gái nhỏ này mỗi ngày đều đến thăm vài lần, Lục Ti Thâm cũng đa quen rồi.
“Tam gia, anh đang bận sao?” Thất Hy ở bên ngoài cửa, chỉ lộ một cái đầu vào hỏi.
Lục Ti Thâm mấy hôm nay không chỉ một lần nói với bản thân, nên cách xa cô một chút.
Nhưng lúc cô gái nhỏ này xuất hiện trước mặt anh, nhưng vẫn nhin không được mà tiếp cận cô.
“Có chuyên?”
Thất Hy ngật đầu ừ một tiếng, liền nhấc đôi dép chạy tới chỗ anh, trong tay cầm một tấm bùa bằng ngọc được buộc bằng sợi dây đỏ.
“Tam gia, ngọc phù này tặng cho anh, có thể mang theo bên mình,nó sẽ bảo vệ anh an toàn, siêu linh nha.”
Ánh mắt Lục Ti Thâm rơi lên tấm ngọc phù, nhưng rất nhanh liền rời đi, đôi mắt đen lập tức tối sầm lại, trong mắt dâng lên một cảm xúc không rõ nào đó.
“Tay đã xảy ra chuyện gì?”
“A..,tay?” Thất Hy thản nhiên đáp, “chỉ là không cẩn thận cắt trúng thôi.”
Sắc mặt Lục Ti Thâm âm trầm nhìn cô một lúc, nhấc tay gọi một cuộc điện thoại: “ đưa bác sĩ qua đây.”
Rất nhanh Lục Đông liền vội vã dẫn bác sĩ tới, “Tam gia, ngài bị thương rồi?”
Lục Ti Thâm liếc nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sofa.
“Là bạn nhỏ nào đó, học người khác chơi dao, tự cắt vào tay mình.”
Lục Đông hét lớn: “cái gì? Thất tiểu thư đem ngón tay chặt đứt rồi!!!”
Thất Hy xém chút hộc máu, lập tức đứng lên, khua tay trước mặt mọi người, “chỉ là một vết cát nhỏ, không có đứt!”
Nếu cứ để tiếp tục như vậy, Thất Hy sợ rằng cái hình tượng tiểu tiên nữ của cô sẽ hủy mất.
Đợi sau khi bác sĩ rời đi, Lục Ti Thâm liền hạ lệnh cho Lục Đông.
Kêu hắn đi theo Thất Hy, đem toàn bộ dao dao kéo kéo trong phòng cô gái nhỏ này tịch thu hết.
Vốn dĩ Thất Hy còn muốn làm cho mẹ và Lục lão gia tử mỗi người một tấm, bây giờ ngay cả dụng cụ cũng bị tịch thu rồi.
Nhưng việc làm cho Thất Hy vui vẽ là, Lục Ti Thâm đồng ý đem tấm bùa ngọc này đeo trên người.
— —
Đêm hôm đó, bệnh lạ của Luc lão gia tử lại một lần nữa phát tác.
Lục Ti Thâm và Lục Đông đích thân ra trân, đem Lục lão gia tử ấn chặt trên giường.
Lão gia tử trợn mắt trắng, trong miệng phát lên âm thanh kì dị, hiển nhiên là đã mất đi năng lực khống chế.
Đúng lúc mọi người đang lo lắng, liền thấy cô gái nhỏ mặc một vát ngủ cotton trắng, mái tóc dài như rong biển, đeo dép lê chạy tới, động tác thành thục lấy ra một tờ linh phù màu vàng dán lên trán Lục lão gia tử.
Đợi lúc cô thu tay lại, Lục lão gia tử ở trên giường cũng đã yên tĩnh.
Hôm nay tận mắt nhìn thấy, cộng thêm việc cô gái này có thể chiêu thiên lôi đánh về đầu người ta.
Đối với việc Lục lão gia tử bị châm hình nhân, Lục Ti Thâm cũng không hoài nghi gì nữa.
Tiếp sau đây là hóa giải lời nguyền trên người Lục lão gia tửu.
“Lục Đông, đi liên lạc Vân gia, xem xem bọn họ có thể đem việc này xử lí không.”
Thất Hy ngồi bên cạnh, đôi tai nhỏ giật giật, lập tức đưa cao cánh tay nhỏ của mình, đề cử chính mình.
“Tam gia, nhìn tôi này, tôi có thể xử lí!”