Chương 23: Linh phù của đại sư, người dùng qua đều nói tốt

Lục Ti Thâm nhàn nhạt liếc hắn một cái: “tôi không phải tới kiếm Vân Ảnh.”

Tống Phi có thể thay Vân gia quản lí mạc vân cư lớn như vậy, đương nhiên đầu óc rất linh hoạt, vừa nghe thất lời của Lục Ti Thâm, ánh mắt nhìn qua cô gái đang cười bên cạnh, lập tức hiểu ra vấn đề.

“À, vậy ngài là đi cùng với đại sư đến đây ạ”

“Đại sư….”

Ánh mắt Lục Ti Thâm híp lại, hướng cô gái bên cạnh nhìn một cái.

Gan của cô gái này đúng lag lớn, lừa gạt đến mạc vân cư luôn.

Vậy cô chẳng lẽ không biết rằng, gia tộc nhà họ vân dựa vào phong thủy thàh lập gia tộc hay sao?

Đạo hạnh này của cô, nếu gặp được Vân Ảnh sợ rằng muốn khóc cũng chuảng có chỗ khóc.

Tống Phi bây giờ cứ gặp được người liền khoe khoang cô đã cứu mình như thế nào, lúc này lại không nhịn được, còn tiện khoe khoang linh phù của đại sư một phen.

“Linh phù của đại sư, người nào dùng qua đều nói tốt!”

Thất Hy nở nụ cười ngây ngốc, che đi sự xấu hổ thậm chí có thể dùng chân đào ra biệt thự.

Những lời quảng cáo quê mùa như vậy, sao anh ta có thể nghĩ ra được vậy trời?

Lục Ti Thâm cong cong khóe môi.

Nha đầu này nếu thật lợi hại, làm sao lại không tính ra, kiếp nạn mấy hôm trước chứ?

Tống Phi trước tiên dẫn vị đại lão này đến phòng trà, đem trà bảo bối của ngũ gia nhà hắn lấy ra pha cho vị đại lão này một ly.

Mới bước qua chào hỏi Thất Hy.

“Đại sư, những thứ mà ngài cần, bên chỗ tôi vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ.”

Thất Hy uh một tiếng: “không sao, hôm nay tôi đến mua ít dụng cụ chế tạo bùa thôi.”

Tống Phi kêu nhân viên đi lấy những thứ Thất Hy cần.

Thất Hy lại hỏi, chỗ này của bọn họ có ngọc tốt mà chưa điêu khắc hay không.

Cô muốn mua một miếng ngọc tốt, điêu khắc cho Lục Ti Thâm một tấm bùa làm bằng ngọc để bảo vệ cho Lục Ti Thâm.

Tống Phi dẫn cô đi ra, lấy vài miếng ngọc tới, cho cô xem xem có viên nào lọt vô mắt cô không.

Phương pháp chọn ngọc của Thất Hy cũng khác với người bình thường, người khác chọn ngọc là xem ngọc này có quý trọng hay không, kết cấu màu sắc có bão hòa hay không, có tạp chất hay không.

Nhưng Thất Hy muốn chọn viên ngọc có linh khí nhất.

Những viên ngọc bình thường đều có linh khí, linh khí càng thuần khiết, thì chế tạo thành ngọc phù càng có hiệu quả.

Thất Hy nhìn qua đống ngọc đó, chọn ra từ trong đó từ một viên ngọc.

“Tôi muốn viên này, bao nhiêu tiền?”

Tống Phi bên này vừa muốn báo giá, liền bị một tiếng cản thán cắt ngang.

“Tiểu Hy, sao em lại ở đây?”

Mạc vân cư bước vào hai người, một nam một nữ.

Nữ tầm hai mười, người đàn ông lớn hơn vài tuổi, nhìn dáng vẻ của hai người họ rất thân thiết với nhau.

Mở miệng là người phụ nữ đó.

Thất Hy nhìn thấy hai người, đầu lông mày nhăn lại một chút.

Thu Nhân Nhân, bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn của cô.

Mẹ của Thu Nhân Nhân là Thu Dung, chính là thư kí cận thân của Cố Ngọc Sơn.

Cũng là người bạn thân nhất bên cạnh Thất Vãn Ninh.

Nhưng sau này cô mới phát hiện.

Thu Dung và Cố Ngọc Sơn, hai người này sớm đã ở cùng nhau từ hai mươi mấy năm trước rồi.

Thư ký gì chứ? rõ ràng là tiểu tam.

Còn về phần Thu Nhân Nhân này lạI chính là con riêng của Cố Ngọc Sơn.

Kiếp trước, sau khi Thất Vãn Ninh qua đời.

Thu Dung trực tiếp lên làm mẹ kế của cô, thân phận của Thu Nhân Nhân cũng trở thành chị kế của Thất Hy.

Đúng là quá cẩu huyết mà.

Lúc này bên cạnh Thu Nhân Nhân là Cảnh đại thiếu gia, là lão gia tử Thất gia lúc tại thế đã sắp xếp cho Thất Hy một vị hôn phu từ bé.

Cảnh Thiếu Ngôn vẫn luôn coi thường Thất Hy, chán ghét cô bởi vì cô tham gia vào làng giải trí lộ mặt. không có chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các gì cả.

Kiếp trước, sau khi cô xảy ra chuyện, Cảnh Thiếu Ngôn nói đủ loại lời ác ý, nói cô ghê tởm, vì tài nguyên, đi dụ dỗ mấy ong già ghê tởm đó.

Không quan tâm cô giải thích gì, tên đàn ông này đều nhận định cô đã bị vấy bẩn rồi.