Chương 3.2

"Tỷ, đại tỷ, ta tới rồi."

"Tiểu Thất đâu, mau cho ta xem."

Hồ hậu xoay người lại lộ ra nụ cười, ngoài cười trong không cười: "Tam đệ tới rồi, mau lại đây, để tỷ cho ta xem."

Một người nam tử tuấn lãng chạy nhanh tới, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.

"Đại tỷ."

"Ai da, tu vi còn tăng cao, không tồi không tồi."

Hồ hậu kéo hắn khen ngợi, không dấu vết mà đánh giá hắn.

Gia hoả này một con chuột cũng có thể doạ hắn mất nửa cái mạng, gϊếŧ người lột da, chậc chậc, chẳng lẽ hắn chỉ giả trang thôi sao.

"Đây là tiểu Thất, lớn lên thật ngoan."

[Cảm ơn lời khen của ông, ông lớn lên cũng thật nhân mô cẩu dạng.]

Bạch Dĩ Lạc quay đầu đi từ chối sự đυ.ng chạm của hắn.

Hồ hậu kém chút nữa bật cười ra tiếng.

Hoa Tam gia ngồi một bên bàn nói chuyện với Hồ hậu, nói rồi nói, liền nói đến chuyện của nhà khác.

"Tỷ tỷ, mẫu thân nói đệ nên cưới vợ, nhưng đệ không muốn, đệ còn chưa tìm được nữ tử phù hợp với mình, không nghĩ thành hôm sớm như vậy."

"Tỷ tỷ, không thì tỷ giúp ta nói với mẫu thân hoặc là ta vào cung giúp đỡ tỷ. Đệ còn chưa muốn thành hôn sớm đâu."

Hoa Tam gia: [Như thế nào sao còn không đồng ý, ta đã nói đến vậy vì cái gì còn do dự.]

[Quả nhiên A Lan nói không sai tỷ tỷ này sau khi trở thành Vương hậu liền trở nên độc lập, mặc kệ ta, mặc kệ gia đình.]

[Hừ, nếu như ta giúp Xà tộc lấy được Yêu Vương lệnh, ta đây sau này khẳng định sẽ được toàn bộ Yêu tộc tôn sùng, không bao giờ phải xem sắc mặt người khác nữa, ha ha ha... Ta thật sự thông minh.]

Bạch Dĩ Lạc đưa mắt nhìn Hoa Tam gia, vẻ mặt thì thuần lương thế mà trong lòng hắn cùng lời nói hoàn toàn khác nhau.

Có thể nghe được tiếng lòng quả nhiên có thể biết được nhiều thứ không nên biết.

[Mẫu thân, người đừng tin hắn nói chuyện dối trá, hắn muốn giúp Xà tộc lấy được Yêu Vương lệnh.]

[A, ta biết rồi, Xà tộc muốn vây công Yêu Vương cung nên để cái người tên A Lan ở bên hắn thổi gió bên gối, sau đó, nội ứng ngoại hợp đánh Yêu Vương cung.]

[Mưu kế ác độc.]

[A a a!!! Ta muốn cắn chết hắn.]

Bạch Dĩ Lạc ở trong ổ tức khí đầy người.

Yêu Vương lệnh? Xà tộc?

A, thật đúng là dám nghĩ!

Hồ hậu rốt cuộc bình tĩnh không được, nhìn đệ đệ đang tha thiết mong chờ trước mặt, trở tay tát cho hắn một cái.

Chát----

Một tiếng vang giòn, Bạch Dĩ Lạc đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại, miệng há hốc.

[Trời ơi, nương ta làm sao vậy?]

[Nhưng mà hay quá, xem thường hồ thì phải bị như vậy.]

[Mẫu thân thật soái, mẫu thân thật đẹp, mẫu thật siêu quá ngao ngao ngao.]

[Mẫu thân mau đánh nữa đi, đánh hắn đi, đánh đi.]

Lời nói phấn khích, làm Hồ Hậu thiếu chút nữa đánh trượt.

Tiểu nhi tử của nàng nội tâm sao mà sinh động như vậy.

Ta có chút chống đỡ không được.

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại đánh đệ?" Hoa Tam gia che mặt đứng dậy trong mắt đều là không tin được.

"Vì sao, ngươi nói cha ta biết vì sao, ta hôm nay đánh chết ngươi đồ ăn cây táo rào cây sung, bạch nhãn lang, a phi, xem thường hồ!"

Hồ Hậu trở tay, một cây trường thương xuất hiện trong tay nàng, nàng liền cầm thương lao về phía trước.

Nhìn tư thế này Hoa Tam gia đôi mắt mở to như chuông đồng, quay người bỏ chạy.

Nương a!

Tỷ hắn điên rồi!

"Ngươi còn chạy, chạy nơi nào, ngươi cái đồ lòng dạ lang sói."

"Ngươi gây hoạ không phải là ta giúp ngươi xử lý, ngươi lại là người không chí tiến thủ, lặp đi lặp lại nhiều lần phạm lỗi, hiện giờ còn muốn lấy trộm Yêu Vương lệnh."