Chương 3.1: Xem thường ta liền phải như vậy

"Cái gì!" Hồ hậu triệu hồi trường thương của mình và chuẩn bị lao vào.

Con chồn hôi thối đó dám làm tổn thương đến bé con quý giá của ta, khốn khϊếp!

Trực tiếp diệt tộc đi!

Nhìn thấy tư thế này, Hàn Diệp nhanh chóng tiến tới ngăn nàng lại.

"Hoa bá mẫu, đừng kích động. Hàn Diệp đã gϊếŧ con chồn đó rồi, nhưng mùi hôi trong phòng thật sự... Khó ngửi nên đành mang Thất hoàng tử ra đây."

Khi nghe đến điều này, Hồ hậu liền cất đi trường thương của mình và bình tĩnh lại.

"Cảm ơn điện hạ đã cứu viện. Sau này nếu có việc gì thì cứ thoải tới Hồ tộc."

Sau khi cứu được Thất hoàng tử của Cửu Vĩ Hồ tộc, hắn đã nhận được một lời hứa. Đây không phải một chuyến đi tồi.

Hồ Hậu không biết rằng lời hứa này một ngày nào đó sẽ có tác dụng to lớn, thậm chí nàng còn muốn tự chém chết mình.

Canh giờ cũng đã muộn, Hàn Diệp đặt khóa trường mệnh vào ổ tiểu hồ ly, nhẹ nhàng sờ đầu Bạch Dĩ Lạc trước khi rời khỏi Yêu Vương cung, trở về Thiên giới.

Hồ hậu nhìn hắn rời đi, nàng vội vàng đến trước ổ nhỏ, nhìn tiểu bảo bối đang ngủ, chọc vào bụng nó.

"Bảo bối vô lương tâm, con làm mẫu thân sợ chết khϊếp."

Còn tưởng bị mang đi rồi.

"Nhìn, có vẻ cần bố trí thủ vệ riêng để bảo vệ tiểu Thất."

Hồ hậu lải nhải ôm ổ nhỏ cùng sữa vào phòng, mới vừa đi vào không bao lâu liền ôm ổ nhỏ chạy ra ngoài.

Đứng ở cửa thở hổn hển.

Cái rắm của con chồn này thật hôi, nó bốc mùi kinh khủng. Không thể chịu đựng nổi.

"Người đâu, tới dọn dẹp cung điện sạch sẽ, đốt ít huân hương lên."

Trong phòng ở không được, Hồ hậu chỉ có thể ngồi phơi nắng, sợ tiểu bảo bối bị lạnh nên đăp cho bé chiếc chăn nhỏ.

****************************

[A~~ thật thoải mái, phơi nắng làm ta thấy dễ chịu quá!]

Quả thực là một giấc ngủ thoải mái, từ trưa đến chiều ít nhất hai canh giờ rồi đi.

"Bé yêu, con tỉnh rồi, uống sữa."

Hồ Hậu đưa sữa cho y, Bạch Dĩ Lạc ngửi thấy mùi thơm liền mở miệng ăn. Thẳng đến khi ăn xong mới thoải mái nằm trong ổ.

[Ngày này thật thoải mái.]

[Thoải mái đến quên nỗi lo.]

Nhìn y bộ dáng lười biếng, Hồ Hậu lộ ra tươi cười: "Tiểu Thất của chúng ta càng ngày càng đẹp."

Không thể không nói, tiểu Thất là màu lông đẹp, thuần nhất trong mấy nhi tử.

Hồ Vương là bạch hồ, nàng là hỏa hồ, mấy nhi tử ngoại trừ lão đại là bạch hồ thuần khiết và con thứ tư là hỏa hồ còn lại chỉ mang một chút màu sắc.

Nhưng Tiểu Thất thì khác, màu đỏ giữa lông mày càng làm tăng lên vẻ xinh đẹp , nói không chừng còn đẹp hơn cả Chỉ nhi.

[Tức là ta là xinh đẹp nhất ngoài tam tỷ.]

Bạch Dĩ Lạc kiêu ngạo hất cằm.

Nhìn động tác nho nhỏ của y, trên mặt Hồ hậu tràn đầy dịu dàng.

"Vương Hậu." Người hầu chạy từng bước nhỏ tới, đứng ở phía sau Hồ hậu: "Vương Hậu, Hoa Tam gia tới."

Hồ Hậu sửng sốt: "Hắn sao lại tới đây?" Rất có thể hắn đến xem tiểu Thất.

"Để hắn lại đây đi."

"Vâng."

Sau khi người hầu rời đi, Hồ hậu gõ nhẹ chóp mũi Bạch Dĩ Lạc: "Bảo bối, tam cữu cữu tới xem con, con vui vẻ chứ."

[Tam cữu cữu? Chẳng lẽ là hoàng hồ ly, tham luyến nữ sắc, tham ăn biếng làm, cặn bã đó sao?]

Tham ăn biếng làm?

Tham luyến nữ sắc?

Đồ cặn bã?

Hồ hậu có chút không nói gì được gì, đẹ đề nàng thật sự đúng như vậy.

Cũng không biết hôm nay tới làm gì.

[Nếu thật sự là hắn, mẫn thân thân yêu của con, người phải cẩn thận, chính hắn lột da người cầm đi làm thảm lót chân.]

[Hơn nữa hắn còn muốn gϊếŧ cả gia đình chúng ta.]

Bang----

Chén trà trong tay rơi xuống mặt đất vỡ tan.

Đệ đệ nàng hóa ra là kẻ độc ác đã lột da nàng, còn muốm gϊếŧ cả gia đình nàng.

Sao lại có thể?

Hắn ta sao có thể làm việc đó chỉ với lá gan nhỏ như hạt vừng của hắn?

Thoại bản cũng không viết ra được.

Nhưng mà, tiểu Thất nhà nàng không thể nào nói dối được, kẻ xấu xa đó thật sự là đệ đệ "tốt" của nàng.

Nghĩ tới đây, Hồ Hậu liền vén tay áo lên.

Đυ.ng đến cả nhà ta đúng không, được, để ta động ngươi trước.