Chương 2: Nói là hạ độc, sao giờ lại dùng đao

Hồ hậu: "???" Vừa nghe được cái gì? Lột da rút gân?

Nàng yêu nhất chính là bộ lông của mình, ngày thường đều chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, bây giờ nghe được có người muốn động đế bộ lông của mình trong lòng tức khắc nổi lên cơn giận.

Là ai lại ác độc như vậy, cô nãi nãi sẽ đi ám sát hắn.

Bạch Dĩ Lạc đem sữa uống hết, cả người đều trở nên ấm áp.

[Ăn no uống đủ cảm giác thật tốt.]

[Cảm ơn mẫu thân, mẫu thân là tốt nhất.]

Bạch Dĩ Lạc đem bản thân cuộn thành một đoàn an tĩnh ghé vào trong ổ, đôi mắt lim dim ngủ luôn.

Hồ hậu: "???"

Không phải chứ bé con, con đừng có ngủ, con còn chưa nói ai động đến bộ lông của ta mà. Con không nói nương ngủ không được.

Bé con ngoan, tiểu Thất, tiểu bảo bối.

Hồ hậu thậm chí còn muốn đem bé con lay tỉnh để bé nói xong rồi hãy ngủ.

Cuối cùng đôi tay nắm chặt, nhịn xuống không làm ra hành động không tính người như này.

Nhìn Bạch Dĩ Lạc, Hồ hậu thở dài một hơi giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu bé con: "Ngoan ngoãn ngủ đi, mẫu thân sẽ bảo vệ tốt tiểu Thất."

Mặc kệ tiểu Thất xảy ra chuyện gì, mặc kệ làm sao y biết được những chuyện này, y là tiểu Thất của bọn họ, bọn họ sẽ dùng hết khả năng bảo vệ bảo bối.

Đến tiếng lòng của y thì lừa gặt đi, để tránh y không được tự nhiên.

************

Bạch Dĩ Lạc trọng sinh được ba ngày, đôi mắt đã hoàn toàn nhìn rõ mọi thứ xung quanh, tay chân cũng có lực hơn nhưng vẫn chưa thế biến thành hình người.

Bực mình.

Bực mình quá.

Chính mình có hay không phát triển chưa hoàn toàn, các ca ca khi sinh ra tuy rằng vẫn ở hình dạng bé hồ ly nhưng một ngày liền có thể hóa hình. Bạch Dĩ Lạc càng nghĩ càng tức giận, ghé vào trong ổ cắn móng vuốt.

A, răng cũng không càng, càng tức giận.

Thôi dùng hàm trước vậy.

Bạch Dĩ Lạc miệng ngậm móng vuốt dùng lợi cắn cắn, nằm bò trong ổ.

Rất muốn đi chơi, muốn đi phơi nắng.

Yêu giới hàng năm đều sắc xanh lan tràn, cảnh sắc đều đẹp, đáng tiếc không được chân chính thưởng thức qua.

Bạch Dĩ Lạc nhìn ánh sáng chiếu qua cửa sổ tràn ngập hâm mộ.

Kẽo kẹt.

Lỗ tai nghe thấy được tiền mở cửa.

Là ai?

Là mẫu thân hay là cha?

Chẳng lẽ là mấy ca ca tỷ tỷ của y.

Đã lâu như vậy bọn họ đều không tới thăm mình, chẳng lẽ họ không thích mình sao?

Bạch Dĩ Lạc nhịn không được ngẩng đầu xem, ánh mắt chờ mong nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, trong tâm mắt xuất hiện một nữ tử xa lạ.

Ánh mắt ác độc này, không phải là tới hại tiểu hồ ly là y sao?

Bạch Dĩ Lạc dùng đầu nhỏ của mình nhớ lại, rốt cuộc nhớ sự kiện mình đã xem nhẹ.

Trước khi sự việc mưu phản xảy ra, có yêu đến hạ độc y nhưng bị bắt.

Chẳng lẽ chính là chuyện này? Nhưng hạ độc không phải diễn ra nhanh như vậy? Thời gian không khớp.

[Đây là Thất điện hạ mới sinh sao? Chưa đủ lông đủ cánh thật xấu!]

A, đây là ai đang nói chuyện?

Bạch Dĩ Lạc chấn kinh. Không, không thể nào!

[Bộ dạng này sợ không phải là thằng ngốc chứ! Quản nó làm gì, gϊếŧ y hoàn thành nhiệm vụ trước.]

Bạch Dĩ Lạc rốt cuộc xác định được minh nghe được tiếng lòng của đối phương, lập tức ngửa mặt lên trời cười to.

Ha ha ha, không nghĩ tới lần trọng sinh này lại gặp kỳ ngộ, thật tốt quá, thật tốt quá, có cái này làm gì lo không thể bảo vệ tốt người nhà.

Bạch Dĩ Lạc bắt đầu khoe khoang, cái đuôi dựng lên vẫy vẫy.

Ta có bàn tay vàng, thì còn sợ gì.

"Keng" một tiếng nữ tử rút ra chủy thủ sáng bóng.

Bạch Dĩ Lạc ngốc luôn.

Không phải nói là tới hạ độc sao? Như thế nào lại là chủy thủ?

Có sai lệch, sai rồi, sai rồi.

Uy uy uy, nhưng trước hết đừng nhúc nhích, có gì thì từ từ nói.

[Thất điện hạ vừa rồi cử động, chẳng lẽ có gì không bình thường thường.]

[Thật đáng thương, vẫn là kẻ ngốc a.]

[Ngươi cũng đừng trách ta, chỉ là tộc Rết lấy mẫu thân để uy hϊếp ta, ta cũng không còn cách nào khác. Ngươi đến địa phủ phải tìm chỗ tốt mà đầu thai, trở lại cõi đời.]