Chương 1.2

Lòng bàn tay ấm áp, nhàn nhạt hương hoa, vừa nãy khi xoay đầu cổ hơi đau làm Bạch Dĩ nhận ra có gì không thích hợp.

[Ta giống như không phải nằm mơ.]

Mở mắt nhỏ, trước mặt tuy không rõ ràng nhưng có thể thấy đại khái.

[Nơi này, bày biện này, như nào lại giống tẩm cung Yêu Vương.]

[Còn có, tay của ta... Như thế nào thành mũm mĩm, phấn nộm.]

Bạch Dĩ Lạc ngốc, đầu hỗn loạn nhắm mặt lại.

[Có thể chưa tỉnh ngủ, ngủ tiếp một giấc.]

Hồ Đế: "..."

Hồ Hậu: "..."

Tiểu Thất nhà bọn họ có chút không thích hợp.

Không xác định, nhìn nhìn lại... Không... Lại nghe chút.

Lần nữa tỉnh lại, Bạch Dĩ Lạc nhìn đôi bàn tay mũm mĩm, cười ha hả.

Trọng sinh, ha ha... Ha ha... Thật mẹ nó cẩu huyết.

Như vậy việc cẩu huyết lại xuất hiện trên người mình, tức giận, muốn gϊếŧ Diêm Vương.

Còn có, trọng sinh thì trọng sinh đi, vì sao ta lại trở thành nhóc con mới sinh, đôi mắt không nhìn rõ, chưa nói chuyện được, đi lại không được, chỉ có thể anh anh anh, càng muốn gϊếŧ Diêm Vương.

Địa phủ Diêm Vương: "Hắt xì. Ai muốn gϊếŧ hắn? Ta liền phái người tiếp ngươi."

Mắng ông trời cùng Diêm Vương được một lúc Bạch Dĩ Lạc bình tĩnh lại, nghĩ sự việc sắp phát sinh, trong lòng sầu lo, bàm tay mũm mĩm cố sức vò đầu.

Kiếp trước, khi y sinh ra được hai tháng, đối với Cữu Vĩ Hồ thống trị Yêu giới Xà tộc rất bất mãn liên hợp với các tộc khác muốn lật đổ, hơn nữa tình hình chiến đấu kịch liệt, cha y phải phế đi một cái đuôi mới đem đám rác rưởi đó áp chế xuống.

Nhưng ông trời như muốn diệt tộc Cửu Vĩ Hồ, các tai họa không ngừng giáng tới, nương chết, đại ca chết,... Tất cả đều chết... Sau đó Yêu giới có một nữ tử nhân loại đến, cũng vì nữ tử này mà người cuối cùng còn sót của Hồ tộc bị lột da, rút gân...

Mà y thì đươc cả nhà giấu đi, may mắn được một vị thế ngoại cao nhân nhặt về, chăm chỉ tu luyện, khi 6000 tuổi thì phi thăng thành thần, còn có thể nói người thành thần nhanh nhất Yêu giới.

Đương nhiên, đây cũng là do vị cao nhân kia đem tu vi suốt đời truyền cho y, bằng không y tu đến thiên hoang địa ám cũng không thành thần nổi.

Hiện ngẫm nghĩ lại đều vô cùng tức giận.

"Tiểu Thất bảo bối." Hồ Đế nhảy ra tới, cười tươi nhìn vào tiểu nhi tử trong ổ.

Bạch Dĩ Lạc liếc mắt nhìn hắn, không nói lời nào, hoặc là có chút cảm khái, y đúng là không nghĩ tới có thể gặp lại cha mình.

[Sao có cảm giác tiểu tử này ghét bỏ ta?] - Hồ Đế nghĩ.

"Tiểu Thất, sao con không để ý đến phụ thân."

[Phụ thân, người còn ở chỗ này cười với ta, còn hai tháng nữa Xà tộc, Bọ ngựa tộc, Rết tộc liền tấn công lại đây, bọn họ đánh lén, đến lúc đó chúng ta bị đánh tè ra quần, cái đuôi của ngài liền phải mất một cái.]

Cái gì! Vây công? Đánh lén? Cái đuôi ném mất một cái?

Hồ Đế trên mặt hiện lên tia lửa giận, cũng dám động đuôi hắn, không thể nhẫn, tuyệt đối không thể nhẫn.

Vây công đúng không, đánh lén đúng không, Cô liền đi dạy bọn họ như thế nào làm yêu, như thế nào làm thần tử.

Hồ Đế hấp tấp rời đi, Bạch Dĩ Lạc chỉ nhìn thấy một hư ảnh nhoáng lên rồi biến mất.

Không phải chứ, cha, cha, ngài đi chỗ nào, đừng chạy loạn.

Người mau trở lại, chúng ta hai cha con thương lượng.

Phụ thân! Cáo già! Lão nhân!

Bạch Dĩ Lạc trong lòng rống to, kết quả đâu, góc áo cũng không thấy. Ai da, phụ tử tình thân, cứ như vậy đi.

Ục ục, ục ục

[Đói quá!]

[Đói chết bé rồi, không có người nào uy sữa cho.]

[Lão phụ thân cũng thật là, nói cho ta uống sữa đâu, sữa không có, người cũng chạy mất.]

"Bảo bối, uống sữa."

Mới vừa lẩm bẩm một tiếng, một âm thanh ôn nhu vang lên. Ngẩng đầu nhìn, một vị phụ nhân xinh đẹp bưng sữa đi vào, tươi cười hiền lành ôn nhu.

"Bảo bối ngoan, đói bụng rồi đi, mau ăn."

[Ô ô ô, chỉ có mẫu thân ta đáng tin cậy, biết ta đói bụng.]

[Không như phụ thân, không đáng tin cậy bỏ nhi tử một bên.]

Hồ hậu nghe thấy từng câu, từng câu, đôi mắt mang ý cười: "Từ từ ăn, không vội, chưa no thì vẫn còn tiếp."

[A a a, mẫu thân ta thật ôn nhu nha, mẫu thân ôn nhu như thế lại bị người ta lột da, rút gân, tứ giận, tức giận a.]