Chương 19: Bắt cóc? Bắt phải một tổ tông

Trở lại về Vương cung, Hồ Đế sau khi nghe sự việc của Hoa gia, chạy nhanh đi tới Tê Khê điện.

Lúc này Hồ Hậu đnag dỗ Bạch Dĩ Lạc ngủ.

“Nương tử, có bị người ức hϊếp không.” Hồ Đế vẻ mặt đau lòng nắm lấy tay Hồ Hậu, tròng mắt đảo quanh người Hồ Hậu để kiểm tra.

Hồ Hậu dựa vào l*иg ngực hắn: “Phu quân, ta đuổi tam đệ đi,lại đánh gãy chân nhị đệ, ta đã làm sai rồi sao?”

Nàng chỉ muốn giữ lại Hoa gia.

Đặc biệt là lúc này Xà tộc như hổ rình mồi.

Nàng thân là nữ nhi Hoa gia, lại là Vương hậu, mỗi tiếng nói cử động đều bị người ngoài nhìn, nhắm tới, nàng chỉ là tiên hạ thủ vi cường trước mà thôi.

Hồ Đế ôm chặt lấy nàng, vỗ nhẹ lên bả vai: “Nàng không có làm sai gì cả, là bọn họ không thấu hiểu cho nàng.”

Kỳ thật làm con cái cũng rất khó, một câu nói không đúng một chút sẽ bị nói, bị mắng.

“Nương tử, đừng suy nghĩ nữa, vi phu bồi nàng đi ngắm hoa sen.”

“Vâng.”

Hồ Đế Hồ Hậu vừa kéo tay nhau rời đi, có một bóng người bước vào cung điện, mang theo Bạch Dĩ Lạc đang ngủ say đi mất.

**********************

Khi Bạch Dĩ Lạc tỉnh lại, y không phát hiện mình đã di chuyển đi chỗ khác, y nằm trong ổ cắn cắn ngón tay, vui vẻ nhai.

Kẽo kẹt một tiếng, Bạch Dĩ Lạc cử động đầu.

Là ai vào?

Một lát sau, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người, Bạch Dĩ Lạc biết người này.

Là Lam Chính Trạch.

Tại sao lại là hắn?

Hắn tại sao lại ở chỗ này.

Lam Chính Trạch mặc bộ y phục màu đen, sắc mặt âm lãnh: “Thất điện hạ, có ngươi trong tay, ta còn sợ gì không ra khỏi thành Vạn Yêu.”

Bạch Dĩ Lạc gặm ngón tay, vẻ mặt mờ mịt.

Hắn đang nói cái gì?

Nghe có vẻ hắn đang muốn rời khỏi đây.

Sao hắn đột nhiên lại muốn rời khỏi, chẳng lẽ đại ca phát hiện ra quỷ kế của hắn.

Lúc này, trở về Tê Khê điện Hồ Hậu phát hiện bé con nhà mình không có ở đây, hoảng sợ hỏi mới biết được Bạch Dĩ Vân ôm đi rồi.

Biết được Hồ Hậu mới nhẹ nhàng thở ra.

Dọa sợ nàng rồi.

Còn tưởng rằng xảy ra chuyện rồi.

“Mẫu thân, tại sao người lại ngồi ở bên ngoài, bé út đâu, con mang cho nhóc thứ thú vị.”

Hồ Hậu thấy Bạch Dĩ Vân đang cầm chuồn chuồn tre đứng trước mặt mình: “Con... Con tại sao lại ở đây? Tiểu Thất đâu?”

Bạch Dĩ Vân khó hiểu: “Tiểu Thất? Con không biết.”

Bây giờ, Yêu Vương cung vô cùng hỗn loạn.

Thất điện hạ mới sinh không thấy đâu rồi!

Toàn thành giới nghiêm.

Bạch Dĩ Xuyên sắc mặt lạnh lùng cầm kiếm mang theo thị vệ đi đến từng nhà điều tra.

Bạch Dĩ Vân trở về điện của mình, một chân đá văng cửa phòng Lam Chính Trạch.

“Lục soát cho ta.”

Hai ngày trước hắn tra được chân tướng về Lam Chính Trạch, tối hôm qua cùng uống rượu để thử tên đó vài câu, vốn định để vài ngày xem hắn có lộ sơ hở gì không. Không nghĩ rằng hắn ta lại đem mũi nhọn nhắm về phía Lạc Lạc.

Lại dám dịch dung thành hắn để quang minh chính đại vào Tê Khê điện.

Quả là đáng chết!

“Điện hạ, tìm được rồi.”

Thị vệ cầm một hộp gỗ lại đây, vừa mở ra liền nhìn thấy một ít thư từ liên lạc, còn một cái mặt nạ da người.

Bạch Dĩ Vân cười lạnh.

A, tên Lam Chính Trạch đó linh lực yếu kém sao có thể dịch dung mà không ai phát hiện, thì ra là dùng mặt nạ da người.

Mặt nạ da người, lại còn thêm vào một chút linh lực cũng đủ để hắn tránh thoát khỏi đôi mắt nha hoàn, ám vệ.

“Toàn thành truy nã!”

“Vâng!”

Bạch Dĩ Vân cầm mấy bức thư đó về thư phòng, xem từng phong thư một, mỗi một phong thư thì bên dưới đều sẽ có thêm một hình rắn nhỏ.

“Hắn ta có liên hệ với Xà tộc, hắn đâu biết rằng cha mẹ hắn là do Xà tộc gϊếŧ hại.”

Trên đường trong thành, Lam Chính Trạch ôm Bạch Dĩ Lạc tránh né quan binh, nhưng thấy chỗ nào cũng đều là quan binh, cắn răng lại quay về nơi ẩn náu.

Không nghĩ nhanh như vậy đã phát hiện ra được, nói như thế thì Bạch Dĩ Vân cũng phát hiện mình bắt mất Thất điện hạ.

Làm gì bây giờ.

Lam Chính Trạch có chút nôn nóng.

[Đã nói là tới đón ta, sao giờ còn chưa tới.]

[Chẳng lẽ lâm thời lại đổi ý.]

Bạch Dĩ Lạc bị hắn ôm, đôi mắt xoay chuyển, không có chút nào hoảng sợ.

Ngươi sao có thế ngu ngốc đến như vậy, lại muốn bắt ta.

Ra được, ta coi như ngươi lợi hại.

Lam Chính Trạch nhìn về phía tiểu nãi oa trong lòng, thấy nó đang say mυ"ŧ ngón tay, tức giận mà rút ngón tay nó ra.

[Ta thì đang lo lắng, ngươi lại gặm đến vui vẻ.]

[Gặm cái gì mà gặm, không cho gặm, ta còn không có cơm mà ăn đây.]

Bạch Dĩ Lạc trừng lớn đôi mắt, chép chép miệng nhỏ.

Không phải tên này có bệnh chứ.

Ngươi không có cơm ăn thì kệ ngươi, ta gặm tay ta liên quan gì đến ngươi.

Đã như vậy thì ta không khách khí.

Bạch Dĩ Lạc chẹp chẹp miệng nhỏ, oa một tiếng liền khóc to.

Khóc đến kinh thiên động địa, khóc đến mức đầu Lam Chính Trạch ong ong.

“Ai nha, ngươi đừng khóc a, đừng khóc.”

Chân tay luống cuống, lòng thì nôn nóng.

Sao mới có thể dỗ Bạch Dĩ Lạc, Lam Chính Trạch đành đem tay nhỏ nhét lại vào miệng nó.

[Ngươi gặm, ngươi gặm đi, không quáy rầy ngươi gặm nữa.]

Bạch Dĩ Lạc giãy tay ra, nghiêng đầu, tiếp tục gào khóc.

Không gặm không gặm, ta muốn gào.

“Oa ô ô...”

Gào khóc khiến Lam Chính Trạch cảm thấy đầu phình to chướng đau.

Nhìn thoáng qua bên ngoài không có ai chạy lại đây, liền ôm Bạch Dĩ Lạc tìm kiếm trong phòng.

“Ngươi đừng khóc, ngươi đừng khóc.”

[Chẳng lẽ là đói bụng.]

[Sớm biết vậy thì không bắt cái nãi oa này, trực tiếp bắt lục điện hạ.]

Lục tung, Lam Chính Trạch tìm kiếm được một cái trống bỏi, vội vàng lắc trước mặt Bạch Dĩ Lạc, trêu đùa nhãi con này.

“Ngươi xem, đây là cái gì nha.”

Thịch thịch thịch.

Thịch thịch thịch.

Bạch Dĩ Lạc đình trụ hai mắt, tròng mắt theo trống bỏi đang lắc mà di chuyển.

Lam Chính Trạch thấy tên nhãi này bị hấp dẫn liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa thở phào được bao lâu tiếng khóc lại một lần nữa truyền tới.

Tê tâm liệt phế, khóc đến da đầu tê dại.

Lam Chính Trạch vội ném trống bỏi, lại lục tìm trong phòng.

Thật vất vả mới tìm được nửa chén đường nhỏ, vội vàng dính một chút lên tay nhét vào trong miệng Bạch Dĩ Lạc.

Cái miệng nhỏ mấp máy hai lần, ăn tới vị ngọt lúc này mới không có gào.

Lam Chính Trạch lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhìn trong lòng mình Bạch Dĩ Lạc đang hồng đôi mắt, khuôn mặt trắng nõn, vô cùng khả ái.

[Cũng đáng yêu.]

[Chắc là đói bụng, không cho nó ăn chốc lát lại gào khóc.]

Lam Chính Trạch nhìn bên ngoài, bóng đêm thích hợp để hành động.

Nhìn thoáng qua Bạch Dĩ Lạc đang mấp máy cái miệng Lam Chính Trạch hạ quyết tâm.

[Bị phát hiện còn tốt hơn ở đây chịu ma âm của nhóc này.]

[Huống chi, nó gào khóc như vậy thì sớm muộn cũng bị phát hiện, chi bằng liều một phen, không để nó gào còn có thể tranh thủ chút thời gian.]

Bạch Dĩ Lạc đang ngậm đường trọng miệng, không có động, một đôi mắt sáng nhìn Lam Chính Trạch.

Lam Chính Trạch không mang Bạch Dĩ Lạc ra ngoài mà đem nó nhét vào trong rổ, đắp chăn đàng hoàng rồi bỏ nó vào trong tủ, làm phép che giấu, lúc này mới vội bước ra ngoài.

Vừa ra liền thấy thị vệ cầm đuốc tiến tới.

Khẽ cắn môi đi qua.

“Người nào! Đứng lại!”

Thị vệ vây quanh Lam Chính Trạch: “Ngẩng đầu.”

Lam Chính Trạch chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt vô hại: “Đại nhân có chuyện gì sao?”

Bên cạnh có một tiểu binh lấy bức họa ra, cân thận đối chiếu: “Không phải hắn.”

Thái Tử điện hạ nói, tội phạm truy nã có thể dịch dung.