Chương 18: Hoa gia không có nữ nhi như ngươi

Bạch Dĩ Phàm ôm Bạch Dĩ Lạc đi trên đường, đường phố vô cùng náo nhiệt, mặt hàng rực rỡ muôn màu làm Bạch Dĩ Lạc nhìn đến không dời mắt được.

[Oa, thơm quá, rất muốn ăn a.]

[Đó là cái gì, đồ chơi làm bằng đường sao?]

[A, cái kia cái kia, đo đỏ thật hấp dẫn.]

Một bên xem một bên chảy nước miếng.

Nước miếng đã rơi đầy đất.

Bạch Dĩ Phàm lau khóe miệng đầy nước miếng của tiểu bảo bối, đi tới nhìn xem mua một que kẹo làm từ đường để bé con này ăn.

Kẹo cứng, bẹt lại lớn nên không sợ bé con này sẽ nuốt vào.

Bạch Dĩ Lạc cầm đến que kẹo làm từ đường gấp không chờ nổi mà nhét vào miệng.

[Ngọt ngọt, ăn ngon ăn ngon.]

[Cảm ơn lục ca, lục ca là tốt nhất.]

Bạch Dĩ Phàm ôm bé con cho thẳng lên, nhìn bé ăn đường lại lấy khăn đặt ở cổ áo phòng bé rơi nước miếng.

“Từ từ ăn, lạc ca mang đệ qua bên kia nhìn xem.”

[Được nha.]

Chậm rì rì đi dạo trên đường phố, đi tới phía trước nơi truyền ra tiếng ồn.

“Ngươi cái đồ không biết xấu hổ đê tiện, dám câu dẫn nam nhân của ta, đánh chết ngươi!”

[Oa, có náo nhiệt, đi xem đi xem đi.]

[Lục ca, mau xem, mau xem.]

Bạch Dĩ Phàm vốn không muốn đi nhưng tiểu nhãi con trong lòng này đang có hứng thú vô cùng lớn, hơn nữa đề tài này nghe cũng thú vị, vì thế một lớn một nhỏ chui vào đám người.

“A, bà bà, đây xảy ra chuyện gì?”

Lão bà bà nhìn nam tử lớn lên tuấn tú này, ôm trong lòng một nhóc con đang yêu, lập tức liền nói: “Đây là có người bắt gian, hôm nay lại náo lớn.”

“Nghe nói nhị lão gia của Hoa phủ dưỡng ngoại thất, bị chính thất bắt được, nghe nói Vương Hậu cũng trở về, còn đem nhị lão gia đánh gãy chân.”

[Oa, nhị cữu bị đánh gãy chân nào a?]

Bạch Dĩ Phàm: “A? Bị đánh gãy chân? Chân nào a?”

Từ từ, hắn vì sao lại muốn hỏi cái này.

[A!!! Lục ca thật hiểu ý đệ.]

[Ta muốn biết, ta muốn biết!]

[Bà bà mau nói đi.]

Thôi kệ đi, Lạc Lạc thích nghe.

Lão bà bà nhìn hắn một cái, chắc là không nghĩ một thiếu niên lại hỏi vấn đề này.

“Chân chính là chân, chẳng lẽ còn chân nào khác?]

[A! Ta còn tưởng rằng là chân thứ ba đâu.]

[Thật thất vọng, mẫu thân xuống tay vẫn nhẹ a.]

Bạch Dĩ Lạc nhai kẹo, vẻ mặt thất vọng.

Khóe miệng Bạch Dĩ Phàm giật giật.

Tiểu Thất nhà hắn suy nghĩ có chút tàn nhẫn.

Rời khỏi vòng náo nhiệt, Bạch Dĩ Phàm ôm đệ đệ nhà mình đi đến Hoa phủ.

Ăn dưa thì phải ăn trực tiếp thì mới hay.

Bạch Dĩ Lạc đang ăn kẹo cũng không biết mình đi đâu mãi cho đến khi nhìn thấy Hồ Hậu.

“A...”

[Mẫu thân, mẫu thân.]

Nghe được thanh âm Hồ Hậu quay đầu lại, thấy một lớn một nhỏ, đứng dậy chạy nhanh lại: “Ai da, sao con lại mang tiểu Thất đến đây.”

[Nhớ mẫu thân a.]

[Vẫn là mẫu thân ôm thoải mái nhất.]

Bạch Dĩ Phàm không cao hứng.

Hắn ôm không thoải mái sao.

Hừ, không ôm nhóc này nữa.

Hồ Hậu được tiểu bảo bối nhà mình chọc cho vui vẻ, lấy ra khăn tay lau mặt và tay cho bé.

“Nhìn con này, ăn cả người đều dính dính cả rồi.”

“Không ăn nữa.”

Nó quá dính cần phải lau sạch.

Hồ Hậu vứt đường Bạch Dĩ Lạc đang ăn, ôm bé đi rửa mặt rửa tay, lăn lộn hồi lâu mới khôi phục lại sạch sẽ.

Bạch Dĩ Lạc không còn đường chẹp chẹp mín môi.

“A...”

[Đường đường không còn...]

[Đường ta không còn đường nữa...]

Hút hút cái mũi nhỏ, bộ dáng muốn khóc mà không khóc được.

“Ai da, vứt kẹo đường liền khóc.” Hồ Hậu đôi mắt cong cong, bé con này thật là...

“Nghiên nghiên, ngoại tôn tôn nhà ta tới rồi.” Một lão phu nhân đầu tóc hoa râm, chống quải trượng được nha hoàn đỡ đi tới.

“Ngoại tổ mẫu.”

Bạch Dĩ Phàm chạy tới đẩy nha hoàn ra rồi tự mình đỡ lão phu nhân.

“Ai da, ngoại tôn tôn.”Lão phu nhân nhìn Bạch Dĩ Phàm cao hứng giữ chặt tay hắn: “Tôn tôn gầy, có phải là không chịu ăn uống đầy đủ không?”

Bạch Dĩ Phàm cười: “Không có, cháu ăn rất nhiều a.”

“A...”

[Là ngoại tổ mẫu của ta sao?]

[Mau cho ta nhìn với.]

Bạch Dĩ Lạc kích động ngẩng đầu muốn xem.

Hồ hậu thấy vậy liền đem nhóc con này bế tới: “Nương, người mau nhìn xem, Lạc Lạc biết người đến đang rất vui vẻ đây.”

“Thật sao?”

Lão phu nhân lôi kéo Bạch Dĩ Phàm, tay chống quải trượng: “Tới, để ngoại tổ mẫu nhìn xem cháu trai nhỏ của ta.”

“A... Ê a...”

[Ngoại tổ mẫu.]

Bạch Dĩ Lạc vung tay nhỏ, chép miệng nhỏ chào hỏi cùng lão phu nhân.

“Thật ngoan, là một đứa bé ngoan ngoãn.”

Lão phu nhân vô cùng yêu thích, trêu chọc bé con một hồi lâu, liền ngồi vào chỗ mình.

Nhìn thấy Hồ Hậu ôm hài tử lão phu nhân không biết nói gì.

Nhưng nghĩ đến đứa con thứ ba đã gần như mất đi, còn đứa con thứ hai thôi... Nếu mất thì Hoa gia sẽ tan vỡ.

“Nghiên nghiên, nương cùng cùng con nói chút chuyện.”

Hồ Hậu vừa nghe vậy liền biết mẫu thân mình muốn gì, nghiêm túc nói: “Nếu người muốn cầu tình giúo nhị đệ vậy thì không cần nói nữa.”

“Ngươi nói gì vậy! Đó là đệ đệ ngươi!” Lão phu nhân cả giận nói: “Ngươi đem tam nhi đưa đi canh kết giới, ta cũng chưa nói gì, hiện giờ nhị đệ ngươi bị ngươi đánh gãy chân. Ta chẳng qua chỉ muốn ngươi mở một mắt nhắm một mắt sao ngươi lại không làm được.”

Hồ Hậu vỗ hài tử trong lòng: “Tam đệ là trừng phạt đúng tội, ai bảo hắn nhớ thương đến thứ không nên nhớ.”

“Còn nhị đệ, Hoa gia tổ huấn, một đời chỉ có một người vợ, nếu có ngoại thất, đánh gãy chân trục xuất khỏi Hoa gia.”

“Mẫu thân cũng nên biết kia chân chính là chân nào.”

“Con đã rất nển mặt người rồi.”

Lão phu nhân đạp cái xuống bàn: “Ta mặc kệ nhiều như vậy, ngươi chỉ cần nói, có bỏ được không.”

Hồ Hậu không chịu nhượng bộ: “Mẫu thân muốn cho toàn bộ yêu giới đều cười nhạo Hoa gia ta, cười nhạo người tỷ tỷ này.”

“Mẫu thân đừng quên, ta là Vương Hậu, nếu nhị đệ ảnh hưởng danh dự của Bệ Hạ, danh dự vương thất, đến lúc đó Bệ Hạ cùng các trưởng lão làm ra chuyện gì mẫu thân đừng đến cầu tình ta.”

Hồ Hậu nói xong, ôm Bạch Dĩ Lạc, mang theo Bạch Dĩ Phàm rời đi.

Lão phu nhân giận đến quăng vỡ chén trà.

“Thật là gan lớn, tưởng mình là Vương Hậu liền nhà mình cũng mặc kệ.”

“Nếu ngươi mặc kệ, sau này cũng đừng trở về nữa, ta Hoa gia không có nữ nhi là ngươi.”

Chính mình đệ đệ cũng không tha, nàng sao lại sinh ra một nữ nhi tàn nhẫn như vậy.

Hồ hậu dừng bước một chút, bóp chặt ngón tay, bước thẳng qua cửa Hoa gia.

Vừa ra đến của thì đại môn liền đóng lại.

Hồ Hậu nhìn thoáng qua, tâm tình có chút nặng nề.

Nàng không nghĩ mình làm như vậy nương liền không nhận nàng.

Nàng có làm sai sao?

Bạch Dĩ Phàm giữ chặt tay nàng: “Mẫu thân đừng thương tâm, ngoại tổ mẫu chỉ là không hiểu, thời gian lâu rồi, người sẽ hiểu thôi.”

[Mẫu thân không nên khổ sở, Lạc Lạc hôn hôn mẫu thân.]

[Lạc Lạc phun bong bóng cho mẫu thân xem.]

Bạch Dĩ Lạc không nhổ nước bọt, trong miệng ngận đầy miệng nước bọt, còn chảy đầy quần áo.

Hồ Hậu bật cười, giúp bé lau khô miệng.

“Đi thôi, đi trở về.”