Chương 6: Gián Tiếp Hôn Môi

Cố Thanh Thần vừa nghe nói có thịt, không nhịn được chảy nước miếng. Nhà nào mỗi tháng được ăn thịt một lần đã xem như tốt lắm rồi. Tuy rằng ngày chú năm kết hôn hắn cũng được ăn không ít, sáng nay trong nhà cũng ăn thịt nhưng đó là thịt a, dù cho ăn mỗi ngày cũng không đủ.

“Mợ năm, mợ thật là lợi hại.” Cố Thanh Thần gọi một tiếng ‘mợ năm’ này so với lúc sáng chân thành hơn rất nhiều.

“Mợ cũng chẳng giỏi giang gì, cậu năm con mới lợi hại, tiền cùng phiếu mua thịt đều là cậu năm con cho, mợ chỉ là chạy vặt mà thôi.” Bạch Đào cười tủm tỉm nói.

Cố Thanh Thần lúc này còn chưa biết tới từ ngữ thịnh hành trong tương lai ‘Cẩu độc thân’ và ‘Bị cưỡng ép ăn thức ăn cho chó’, hắn chỉ đơn giản thấy tình cảm của cậu mợ năm thật tốt.

Cố Tranh mặt mày giãn ra, vẻ mặt bình tĩnh, vết sẹo trên mặt hắn làm cho người ta cảm thấy không dễ chọc. Chỉ là trong đáy mắt hắn có một chút ý cười lộ ra, lúc này tâm tình hắn thật tốt, cả người sảng khoái, bước chân nhẹ nhàng, năng lượng tràn trề, hắn cảm thấy mình có thể làm nhiều việc nặng nhọc cùng một lúc mà không vấn đề gì.

Cố Tranh và Cố Thanh Thần cũng đã đặt gạch xong, lát nữa sẽ có người giao đến nhà. Đồ đạc đã mua xong, ba người cùng đẩy xe đạp trở về nhà.

Đang đi, Bạch Đào có chút đói bụng, buổi sáng cô không có ăn cơm chỉ ăn chút điểm tâm. Buổi trưa có ăn một chút nhưng sau khi đi công xã về cũng đã bị tiêu hóa hết.

Cố Tranh thấy vậy đưa xe đạp cho Cố Thanh Thần, nói: “Cậu đi quán cơm Quốc Doanh mua chút đồ ăn.”

Cố Thanh Thần đỡ xe đạp “Dạ, cậu yên tâm giao cho con, cậu ơi, con muốn ăn bánh bao nhân thịt.”

“Được.”

Cố Thanh Thần nghe vậy cười híp mắt.

Bạch Đào nói: “Em đi với anh.”

Có bánh bao ăn, một mình hắn chờ hay hai người cùng chờ không có gì khác biệt, hắn nói: “Cậu năm, mợ năm, hai người cùng đi đi, để con chờ ở đây không sao cả.”

Cố Thanh Thần thầm nghĩ, mợ năm cũng thật dán cậu năm, mua cái bánh bao cũng muốn đi theo.

...

Quán cơm Quốc Doanh có hai gian phòng lớn, nhà bếp thông với nhà sau, trên đó có treo tấm biển ‘Người không phận sự cấm vào’.

Bên trong quán cơm bày bàn ghế dài, bên cạnh cửa sổ có tấm bảng đen, trên đó viết các món ăn được bán vào hôm nay.

Quán cơm lúc này có không ít người, hai người vừa vào cửa liền có rất nhiều ánh mắt dán lại đây, hầu hết đều nhìn về phía Cố Tranh, trong những ánh mắt kia có tìm tòi nghiên cứu, có cười nhạo, tốt xấu đủ cả.

Cố Tranh rũ mắt xuống, phớt lờ những ánh mắt đó.

Bạch Đào không để ý đến những ánh mắt thiện ý nhưng những ánh mắt ác ý bị Bạch Đào trừng lại từng người một.

Trong lòng Cố Tranh ấm lên, nói: “Không cần để ý những người đó, muốn ăn cái gì?”



“Em ăn gì cũng được.”

Bạch Đào vẫn rất tức giận.

Cố Tranh xoa đầu cô, cầm tiền và phiếu ăn mua mười cái bánh bao nhân thịt và năm cái bánh nướng mật ong.

Mua xong, hắn thấp giọng hỏi Bạch Đào: “Còn muốn ăn gì nữa không?”

Bạch Đào lắc đầu: “Nhiêu đây là đủ rồi.”

Bánh bao vừa mới ra lò, nóng hổi, mềm mại trông rất ngon. Bánh nướng mật ong to như cái đĩa, vỏ ngoài vàng óng, giòn rụm, bên trên rắc một lớp vừng trắng, nhân bên trong là nhân thịt heo băm nhuyễn, chan thêm chút nước sốt, vừa nhìn thấy liền muốn cắn một ngụm.

“Đi thôi.”

Hai người cầm đồ ăn trở về, đôi mắt Cố Thanh Thần liền sáng lên, nếu không phải còn bận đỡ xe đạp thì đã vội vàng chạy đến.

Bánh nướng mật ong to tròn, khẩu phần nhiều, giòn rụm, Bạch Đào ăn không hết nhưng cũng không dám lãng phí, phần bánh còn lại cô ăn rất chậm.

Cố Tranh tựa hồ nhìn ra lo lắng của cô “No rồi sao? Ăn ít như vậy, nên ăn nhiều một chút.”

Trách không được cô rất gầy, ăn ít quá.

Bạch Đào: “Em no rồi, ăn không nổi.”

Cố Tranh nghiêng đầu lấy bánh trong tay cô, cắn vài miếng, “Bánh bao hương vị cũng không tồi, em ăn chút đi, ăn không hết cũng không sao, để anh ăn.”

“Anh...”

Bạch Đào ngẩn người, nhìn hắn rất tự nhiên ăn đồ thừa của cô, trên mặt cũng không có chút biểu tình chán ghét nào. Trong lòng cô dâng lên một loại cảm giác khó tả, cô mím môi, nhìn bánh bao, quả thật trông rất ngon, cô cũng rất muốn nếm thử xem nó như thế nào liền cầm một cái bánh bao lên, bẻ làm đôi, cô ăn một nửa còn một nửa đưa cho Cố Tranh.

Cố Tranh ra hiệu cho cô nhìn xem tay mình, “Em ăn trước đi, lát nữa anh ăn sau, anh bệnh nặng mới khỏi, thân thể hơi yếu, không ăn nhanh được.”

Hắn đây là định làm gì, cố ý nói vậy, Bạch Đào trừng hắn, dùng khẩu hình nói ‘Anh muốn ăn hay không thì tùy’. Tên này cố ý nói vậy là muốn làm cô mềm lòng đây mà.

Bạch Đào nhìn Cố Thanh Thần ở một bên đang vùi đầu ăn như hổ đói, hắn vừa mới ăn xong một cái bánh nướng, khóe miệng vẫn còn dính nước sốt đã cầm một cái bánh bao lớn tiếp tục ăn.

Cô lại quay qua nhìn Cố Tranh còn chưa ăn được mấy miếng, bánh bao và bánh nướng phải ăn khi còn nóng mới ngon. Bạch Đào lại nhìn Cố Thanh Thần, thấy hắn đang ăn không chú ý đến bên này, cô cắn môi, do dự một chút, bàn tay nhỏ bé cầm cái bánh bao đưa đến bên miệng Cố Tranh.

Mặt mày Cố Tranh ngay lập tức sáng lên, ánh mắt dừng trên bàn tay nhỏ bé đang cầm bánh bao, bàn tay nhỏ so với bột mì còn trắng mịn hơn, hắn cúi người cắn một miếng bánh bao, không quên khen một tiếng: “Ừm, ăn ngon.”

Bạch Đào cụp mắt xuống, trên môi mang theo nụ cười, cũng cúi đầu cắn một miếng, hương vị quả thật không tồi.



Cứ như vậy, một cái bánh bao mỗi người một nửa chia nhau ăn.

Cố Tranh ăn nhiều, bình thường cũng ăn rất nhanh, nửa cái bánh bao này còn chưa đủ nhét kẻ răng.

Cố Tranh còn chưa đã thèm, không biết là do bánh bao ngon hay là luyến tiếc cảm giác hưởng thụ cô vợ nhỏ đút hắn ăn.

Đút nửa cái hay một cái cũng không có gì khác biệt, Bạch Đào lại cầm bánh bao đút hắn, bởi vì phân tâm, dưới chân không cẩn thận giẫm phải đất hay đá gì đó nên bị vấp một chút, Cố Tranh cúi đầu, đôi môi ấm áp vừa lúc chạm vào tay Bạch Đào.

Da thịt chạm nhau khiến hai người Bạch Đào và Cố Tranh giật mình, bốn mắt nhìn nhau, thấy đối phương kinh ngạc, nhịp tim đột ngột nhanh hơn, có chút cảm giác rung động khó hiểu.

Tuy rằng hai người cũng đã làm qua chuyện còn thân mật hơn nhưng lúc đó là buổi tối, hoocmon bùng nổ a.

Bạch Đào là người phản ứng đầu tiên, nhanh tay nhét bánh bao vào miệng Cố Tranh, miệng hắn bị chặn lại, đôi mắt thâm thúy sáng lên dọa người, lỗ tai Bạch Đào nóng lên, cô cố ý hung ác nói: “Nhìn cái gì, anh tự mình ăn đi.”

Sau đó Bạch Đào liền giấu tay ra sau lưng, phần mu bàn tay vừa bị môi Cố Tranh chạm vào giống như bị bỏng, nóng cực kì.

Cố Thanh Thần ăn xong một cái bánh nướng hai cái bánh bao, hài lòng vỗ vỗ cái bụng, lúc này mới nhớ tới cậu hắn còn chưa ăn, liền ân cần nói: “Cậu năm, để con đẩy xe cho, cậu ăn đi. A? Cậu năm đang ăn sao? Cậu đẩy xe không tiện, để con đẩy cho.”

“Ân.” Cố Tranh bình tĩnh bước sang một bên, Cố Thanh Thần vừa được ăn no, sức lực tràn trề, không cần ai hỗ trợ, nhanh chóng đẩy xe một mình.

Cố Tranh cố ý đi chậm lại, nghĩ đi ở phía sau Bạch Đào cọ tới cọ lui làm cho Bạch Đào không kịp phản ứng.

...

“Uống nước đi.” Cố Tranh vặn bình nước quân dụng đưa cho Bạch Đào.

Cả buổi sáng chưa kịp uống nước, Bạch Đào quả thật rất khát, ngước mắt do dự nhìn Cố Tranh.

Cố Tranh cười cô: “Khát nước?”

Bạch Đào phồng má, bĩu môi bất mãn.

“Hừ!” Bạch Đào tức giận cầm lấy bình nước, uống vài ngụm, uống xong lại đưa cho Cố Tranh.

Cố Tranh cầm lấy bình nước, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Hầu kết theo động tác uống nước của hắn trượt xuống, những giọt nước rơi xuống theo khóe miệng, trượt xuống hàm, dừng trên cái cổ màu mật ong, ẩn trong quần áo, dọc theo cơ bắp.

“Oanh!” Cả người Bạch Đào như muốn nổ tung, hai má cô đỏ rực, cô thừa nhận, Cố Tranh quả thật rất đẹp trai. Bộ dáng uống nước vừa rồi của hắn khiến cô đỏ mặt, chân cũng mềm nhũn.

Nhưng là...cô vừa mới uống nước trong bình, Cố Tranh còn chưa lau đi đã uống nước. Như vậy có thể coi như là gián tiếp hôn môi không?