Chương 3: Cùng Chung Chăn Gối

Cố Tranh mấp máy môi không nói chuyện.

Bà Cố suy nghĩ một chút, hiện tại có một cô vợ nhỏ thanh tú mềm mại, cháu trai không phải hắn nghĩ muốn không cần là có thể khống chế được.

Bà Cố nghĩ thấu đáo liền bình tĩnh lại, dặn dò con trai út vài câu liền tiêu sái rời đi.

Lúc này là khoảng tám giờ tối, Bạch Đào nằm ở trên giường nhưng không ngủ.

Sau khi Cố Tranh tiễn bà Cố về phòng, Bạch Đào liền hỏi: “Hình như tôi nghe thấy có tiếng nói, là ai tới vậy?”

“Mẹ của tôi.” Cố Tranh nói.

“A, là mẹ tới sao, có chuyện gì không?” Bạch Đào sửa lại lời nói, bộ dáng ngoan ngoãn, cô đã quyết định ở lại đây, sớm muộn gì cũng phải thay đổi, hiện tại không gọi, ngày mai gặp cũng phải gọi một tiếng mẹ thôi.

Giọng nói mềm mại của cô như lông vũ lướt qua trái tim hắn, khiến hắn có chút ngứa ngáy, Cố Tranh khẽ cau mày, miệng lưỡi khô nóng vô cùng kì lạ, hắn chưa từng có cảm giác này.

“Không có chuyện gì, chỉ là lại đây nhìn xem.” Cố Tranh nắm chặt tay rồi lại thả ra.

Bạch Đào: “À.”

“Ân.”

Cố Tranh trước kia không cảm thấy ít nói là một tật xấu, nhưng bây giờ nhìn thấy vợ mình thay đổi thái độ hắn lại không biết phải nói gì.

Cố Tranh thổi tắt đèn dầu.

Bạch Đào thấy một bên giường lún xuống.

Trong bóng tối, cảm giác tồn tại của nam nhân bên cạnh quá mạnh mẽ, dù cô nghĩ muốn phớt lờ cũng không được.

Bạch Đào nghĩ, Cố Tranh thật ra rất phù hợp với hình mẫu người đàn ông lí tưởng của cô, nếu nguyên chủ đã không thích vậy thì cô cứ nhận vậy.

Ở tận thế cô chỉ có một mình, nhìn quen mưu mô xảo trá, lợi ích luôn đặt lên hàng đầu, cái loại quan hệ đó không thích hợp với cô.

Nhưng ở đây, đều là một vợ một chồng, không có phức tạp như vậy.

Cô đã quyết tâm ở lại đây sống tốt.

Cố Tranh tuy nhìn vẻ ngoài thô lỗ nhưng là một người đáng tin cậy.

Hiện tại hai người tuy rằng không có tình cảm gì, thế nhưng tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng.

Ân, vậy thì bắt đầu từ hôm nay đi.

Nói làm liền làm, bàn tay nhỏ bé của Bạch Đào vượt qua ranh giới giữa hai người, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay hắn.

Cố Tranh sững người, quay đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy như sói lóe lên trong đêm, hắn phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt nắm lấy tay cô.

Bạch Đào không ngờ phản ứng của hắn lại lớn như vậy, mắt hạnh hiện lên một tia giảo hoạt, hạ quyết tâm sau này sẽ trêu chọc hắn nhiều hơn.

Ai biết, Cố Tranh đã thuận đà tiến tới.

Bạch Đào còn chưa kịp phản ứng, Cố Tranh đã xoay người dán lại đây.

“...” Nếu cô nói cô không nghĩ muốn tiến triển nhanh như vậy hắn sẽ tin sao?

Cô chỉ định hôm nay nắm tay, ngày mốt hôn hôn một chút, ít nhất cũng phải bồi dưỡng tình cảm vài ngày đã a!

Rõ ràng là Cố Tranh đã hiểu lầm.



Nghĩ cô chủ động là vì chuyện kia.

Bạch Đào vừa định cự tuyệt, đã bị Cố Tranh bịt miệng.

Lời muốn nói bị ép nuốt xuống.

Sau đó xảy ra chuyện gì cô cũng mơ màng không rõ.

Dáng người Cố Tranh thật sự rất tốt, bàn tay nhỏ bé của cô đẩy ngực hắn, cơ ngực rắn chắc, sức lực tràn đầy, cơ bụng tám múi rõ ràng bên dưới, cánh tay mạnh mẽ hữu lực. Đúng là mỹ cảnh nhân gian a.

Thế nhưng...trong lúc trầm mê sắc đẹp...

Cũng không biết đã bị ‘làm’ bao nhiêu lần.

Sau cùng, Bạch Đào mệt mỏi đến mức đầu ngón tay cũng không muốn động.

Thân thể nhớp nháp, cô khó chịu lầm bầm, vẫn là Cố Tranh bưng chậu nước tới, nhẹ nhàng lau sạch sẽ rồi đắp chăn bông cho cô. Hắn thay ga trải giường mới rồi lại bế Bạch Đào lên giường.

Sáng sớm, khi Cố Tranh tỉnh lại, cô gái nhỏ trong lòng hắn trên mi vẫn còn đọng nước mắt, bộ dạng vô cùng đáng thương, hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay cái lau đi, động tác giống như đang cẩn thận nâng niu bảo bối, sợ làm đau nàng.

Bạch Đào ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, buổi tối cô thật sự chẳng ngủ được bao nhiêu.

Bên cạnh sớm đã không thấy bóng dáng Cố Tranh.

Bạch Đào đỏ mặt nhớ lại, ban đầu cô còn thấy không thoải mái nhưng Cố Tranh học tập rất nhanh, nhanh chóng nắm bắt được điểm nhạy cảm của cô. Hơn nữa Cố Tranh năng lực cũng rất tốt...

Aaaa, nghĩ linh tinh gì vậy!

Cô nhịn không được kéo chăn lên che mặt, dù trong phòng chỉ có mình cô nhưng cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Quần áo trên người cô không phải quần áo cô thay hôm qua, không cần nghĩ cũng biết là ai đổi.

Bạch Đào xấu hổ vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nóng hổi.

Nhớ tới Cố Tranh không ở.

Bạch Đào mở hệ thống ra, nhìn xem hệ thống đổi mới như thế nào.

“Hệ thống thương thành đã cập nhật thành công, mời kí chủ kiểm tra.”

Bạch Đào rất ngạc nhiên, khi cô nhấp vào hệ thống, phát hiện bên trong tất cả vật phẩm đều đã đổi mới, giá cả cũng được điều chỉnh theo giá cả của thời đại này.

Lúc còn ở tận thế, trong cửa hàng hệ thống phần lớn đều là thức ăn nhanh, nhưng bây giờ thì khác, vật phẩm gia tăng không ít, gạo, mì, ngũ cốc, hoa quả rau dưa, vật dụng hàng ngày, thực phẩm đông lạnh, thức ăn nhanh,...

Trên thị trường, thịt lợn 78 đồng một cân, còn cần phải có phiếu thịt mới mua được, ở cửa hàng hệ thống thì không cần phiếu.

Hệ thống ác ý nói: “Ui, kí chủ, một đêm không gặp, kí chủ mặt mang hoa đào, sắc xuân tràn trề, tối qua cô có chuyện tốt gì sao?”

“Cậu cút đi hệ thống.” Bạch Đào vừa mới hạ nhiệt một chút, lại bị một câu nói của hệ thống làm cho bùng nổ.

Hệ thống trộm cười hai tiếng, nghiêm túc nói: “Lúc kí chủ xảy ra chuyện ở tận thế, hệ thống phát hiện lỗ hổng, tôi đã báo cáo lên tổng bộ, thăng cấp lần này đặc biệt cho kí chủ một không gian, khi cô gặp nguy hiểm có thể kịp thời tránh né.”

Bạch Đào cực kì ngạc nhiên, cái gì ngượng ngùng nháy mắt liền vứt ra sau đầu, chuyện gì nên làm cũng đã làm rồi, cô vẫn là nên hưởng thụ, hệ thống muốn trêu ghẹo như thế nào liền trêu ghẹo vậy.

Cô vẫn rất vui vẻ, không ngờ tới mình trong họa có phúc, có được không gian.

“Tôi đi vào bằng cách nào?”



“Không gian và hệ thống là cùng một thể, kí chủ chỉ cần nghĩ muốn tiến vào không gian là có thể vào.”

Bạch Đào không chờ được tiến vào không gian.

Cảnh tượng trước mắt cô ngay lập tức thay đổi.

Lọt vào trong tầm mắt chính là một bãi cỏ rộng lớn, sau lưng có một túp lều tranh, trước lều là một dòng suối trong vắt.

Bạch Đào đại khái hiểu được, đây là không gian cơ bản ban đầu. Về sau còn cần cô xây dựng thêm.

Chỉ là hôm nay thân thể cô có chút không thoải mái, vừa động một chút cả người liền đau nhức không nói nên lời. Không có tâm tư cải tạo không gian, trước mắt cứ để như vậy đi.

Hệ thống đột nhiên nói: “Kí chủ, không gian sau này cũng có thể thăng cấp, nhưng mà xét thấy hiện tại cô không có một xu, không không, hình dung như vậy không đúng, hẳn phải là một cơn gió thổi qua, trong ngoài đều rỗng, cho nên bây giờ cô chấp nhận dùng tạm vậy.”

Bạch Đào: “...”

Cô có chút hoài nghi, hệ thống kích nàng mau chóng ra ngoài kiếm tiền.

Cứ nhìn tên của nó là biết, hệ thống thương thành phát đạt, chính là dã tâm bừng bừng, tâm tư vô cùng rõ ràng.

Trên người cô có hệ thống thương thành, nếu muốn kiếm tiền, đơn giản nhất là đi chợ đen, mua thấp bán cao, cô ở giữa kiếm chút tiền lời.

Cho dù tăng giá lên gấp đôi cũng không lo không bán được.

Chỉ là phải cẩn thận, tránh cho người khác nắm được điểm yếu.

Bạch Đào nhìn thời gian bên ngoài không còn sớm, liền ra khỏi không gian.

Cô vừa động, ván giường liền kêu kẽo kẹt, nghĩ đến nó đã phải chịu khổ suốt đêm, trong lòng mặc niệm.

Vừa bước xuống giường, hai chân cô phát run, đứng cũng không vững, mới bước một bước, cả người liền đau nhức.

Cô gắng bước từng bước chậm rãi ra ngoài đi vệ sinh.

Trong viện, Cố Tranh đang phơi quần áo và giặt ga trải giường.

Sau khi đi vệ sinh xong, Bạch Đào lại nằm trên giường nghỉ ngơi một lát.

Cảm thấy đỡ hơn, cô ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt. Cố Tranh phơi quần áo xong cũng đã trở lại, còn mang theo một miếng thịt lớn, hai cái xương lợn và hai gói bánh ngọt.

Nhìn thấy Bạch Đào, cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong đầu, hầu kết hắn lăn lộn, ánh mắt lập tức tối sầm, giọng nói trong trẻo, nam tính cũng trở nên trầm đυ.c.

“Dậy rồi sao? Sao không nghỉ ngơi thêm một lát.”

“A, ngủ không được, anh đã đi đâu?” Bạch Đào vẫn còn rất xấu hổ.

“Tôi đi công xã*, thuận tiện đem chút thịt về.” Cố Tranh đem đồ vật này nọ đặt sang một bên, cầm điểm tâm đưa cho nàng, “Đợi lát nữa hãy ăn cơm, trước tiên ăn chút điểm tâm lót dạ.”

* Công xã nhân dân (tiếng Trung Quốc: 人民公社, nhân dân công xã) tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa trước kia là cấp bậc cao nhất trong ba cấp bậc hành chánh ở nông thôn trong thời kỳ từ năm 1958 đến năm 1985 cho đến khi chúng bị thay thế bằng các hương làng. Công xã, đơn vị tập thể hóa lớn nhất, được chia thành những đội và đoàn sản xuất. Các công xã có các chức năng kinh tế, chính trị và chính quyền.

Bạch Đào nhận lấy, “Đúng là có chút đói bụng.”

Điểm tâm này một gói là bánh trứng gà, một gói khác là bánh hạch đào.

Hắn không nói, món mì thịt hôm qua hắn làm, thấy cô thích ăn nên đã cố ý mua thịt.

...

Sáng sớm hôm nay, Cố Tranh như được tiêm máu gà, tinh lực tràn đầy, người không biết còn tưởng rằng hắn đã thải âm bổ dương, chẻ củi cũng tràn đầy hăng hái. Lúc giặt quần áo, nhìn thấy trên ga giường điểm xuyến những hạt máu đỏ, tâm tình nhộn nhạo, dùng nửa tiếng đi đến công xã mua thịt.