Chương 30.1: Quả nhiên là ngươi

Khi ý chỉ đi hành cung có suối nước nóng truyền tới Ngưng Ngọc các, Yến Nguyên đang giúp Hạ Nhi làm túi thơm mới, mùi thơm của túi thơm này tản nhanh, nhiều lắm là được bảy tám ngày sẽ không thể át được mùi trên người nàng.

Người đến tuyên chỉ chính là Lý Lộc ở Ngự Thư Phòng, hắn truyền xong ý chỉ, đôi mắt nhìn chằm chằm Yến Nguyên, khiến Yến Nguyên chỉ cảm thấy như có gai trên lưng, cả người không được tự nhiên.

"Yến Quý nhân thu dọn một phen, ba ngày sau bệ hạ sẽ khởi hành, có thể đi theo chính là vinh hạnh của ngài."

"Đa tạ công công." Yến Nguyên đang muốn đứng thẳng dậy, đột nhiên thấy một đôi tay thô ráp duỗi thẳng về phía nàng, may mắn nàng phản ứng nhanh, kịp thời lui một bước, mới không để hắn thực hiện được.

Ý cười trên mặt Lý Lộc lập tức cứng đờ, một lát sau, dường như có chút không vui nói: "Vậy, tiểu nhân lui ra trước."

"Công công đi thong thả."

Yến Nguyên gượng cười, cung kính tiễn người ra khỏi cửa.

Đợi người vừa đi, Hạ Nhi liền nhịn không được mắng: "Không có thứ con cháu đó mà lại dám mưu toan khinh bạc cô nương."

Nghe Hạ Nhi nói vậy, Yến Nguyên không khỏi mím môi cười cười: "Em cũng biết nói những lời này sao, học được từ đâu vậy."

Hạ Nhi ngượng ngùng bĩu môi: "Đều là do lúc trước ở trong thôn trang, nghe các đại nương phía sau bếp nói, cũng là do nô tỳ tức giận, lần trước hắn ta cũng như vậy, muốn động tay động chân với cô nương. May mắn có con mèo ở Ngự Thư Phòng kia giúp cô nương, bằng không sợ là đã để hắn thực hiện được."

Hai người vào phòng, Hạ Nhi đi về phía cái rương gỗ nhãn lớn trong góc, vừa lật vừa hỏi: "Ba ngày sau đi hành cung, cô nương muốn mang những thứ gì đi?"

"Chỉ đi vài ngày thôi, tùy tiện mang theo một chút đồ là được."

Thấy Yến Nguyên có chút không yên lòng, Hạ Nhi suy nghĩ một chút, cười nói: "Hôm qua cô nương còn nói muốn rời cung, hôm nay đã nhận được thánh chỉ, nói để cô nương cùng đi hành cung suối nước nóng, hành cung mặc dù không xa, nhưng cũng xem như là cách xa hoàng cung. Cơ hội này rất hiếm có, nghe nói nơi đó phong cảnh tú lệ, cô nương cứ coi như đi giải sầu cũng tốt."

Yến Nguyên cười nhạt, biết Hạ Nhi đang muốn khuyên giải an ủi mình, cảnh sắc non nước đúng là rất đẹp, nhưng nàng ở trong thôn trang ngoại ô Vị Lăng mười năm, mỗi ngày vừa ngẩng đầu thứ nhìn thấy không phải núi thì là cây, quả thực là nhìn đến phiền rồi.

Vả lại bạo quân đột nhiên nói muốn đi du lịch, không biết là đang suy nghĩ cái gì, lần này đi này có thể thái bình hay không còn chưa biết được.

Nhưng nàng vẫn nhếch môi cười: "Em cũng không cần vội thu dọn, từ từ sẽ đến."

So với đi hành cung suối nước nóng, nàng càng muốn rời cung hơn, Yến Nguyên thầm thở dài một hơi, nhưng chỉ sợ cả đời này nàng đều phải hao tổn trong cung này.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, nhìn thấy bố trí quen thuộc trong Ngự Thư Phòng, Yến Nguyên hài lòng lăn một vòng trên giường nhỏ, nghĩ thầm cuối cùng bạo quân đã chán đưa nàng đến Triêu Minh Điện rồi.

Lý Phúc hầu ở ngoài điện nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy vào: "Viên chủ tử, ngài tỉnh rồi."

Yến Nguyên ngồi ở đằng kia, giống như đáp lại mà "meo ô" một tiếng với hắn, còn vươn chân trước vỗ vỗ bàn đặt gần giường, Lý Phúc lập tức hiểu ý.

"Viên chủ tử đói bụng rồi sao?"

Hắn phân phó một tiếng với tiểu hoàng môn, rất nhanh liền đưa thức ăn mèo đã chuẩn bị xong đến bên miệng Yến Nguyên.

Yến Nguyên vùi đầu trong bát sứ trắng, chậm rãi gặm ăn, ăn được một lúc lâu, chợt nghe trong điện vang lên tiếng bước chân vụn vặt.

Giương mắt nhìn lên, liền thấy hai tiểu hoàng môn hạ thấp người bước nhanh vào điện, một người trong đó còn đang ôm chặt một cuộn giấy ở trong lòng, không biết là vật gì.

Khi đến trước bàn gỗ hoa lê kia, hai tiểu hoàng môn hợp lực mở cuộn giấy cao nửa người kia ra, cẩn thận từng li từng tí dùng chặn giấy chặn lại bốn góc.

Động tác của một người trong đó hơi lớn một chút, liền nghe người kia khẩn trương nói: "Cẩn thận một chút, bản đồ hành cung suối nước nóng này chỉ có một cái, nếu hỏng, cẩn thận đầu của ngươi đấy."

Bản đồ hành cung suối nước nóng?

Yến Nguyên tò mò vươn cổ ngó lên bàn, đợi hai tiểu hoàng môn đi rồi, nàng tranh thủ lúc Lý Phúc không chú ý mà nhảy xuống giường, leo lên bàn gỗ hoa lê.

Ngẩng đầu nhìn qua, một tấm bản đồ to rõ ràng hiện ra trước mắt nàng.

Mặc dù giấy đã ố vàng cũ nát, nhưng điện thờ và dãy núi vẫn được phác họa rất rõ ràng, có thể nói vừa xem liền hiểu ngay.

Yến Nguyên ngồi xổm, nhìn bốn góc bản đồ một lần, nhìn nhìn bỗng nhiên phát hiện nơi hẻo lánh nhất phía Tây hành cung có một con đường nhỏ thông xuống chân núi.

Nàng đang muốn nhìn kỹ, chợt nghe được một tiếng kinh hô, giọng nói kinh ngạc của Mạnh Đức Dự vang lên: "A, sao Viên chủ tử lại nhảy lên trên đó vậy!"

Yến Nguyên bị âm thanh bất thình lình này dọa cho run lên, ngước mắt liền đối diện với đôi mắt âm trầm của nam nhân, trong lòng nàng hơi chột dạ, đang muốn nhảy xuống bàn, lại bị một bàn tay lớn nhanh hơn một bước đè người lại.

Khi được ôm vào lòng nam nhân như thường lệ, Yến Nguyên còn sửng sốt một lát, cẩn thận dò xét sắc mặt Quý Uyên, thấy không có gì khác thường, nàng mới thả lỏng cơ thể.

Quý Uyên lướt qua tấm bản đồ trên bàn, hỏi: "Công việc ở hành cung sắp xếp thế nào rồi?"

"Đều làm theo phân phó của bệ hạ." Mạnh Đức Dự đáp: "Người phụ trách thủ vệ đã được phân đến gần chủ điện, nếu thật sự có thích khách, nhất định khó có thể đến gần bệ hạ."

Hắn dừng một chút, lại hơi có vẻ chờ mong nói: "Chẳng qua những nương nương kia... Bệ hạ muốn sắp xếp ở nơi nào?"

Mạnh Đức Dự hỏi xong, Yến Nguyên liền thấy Quý Uyên vươn tay, tùy ý chỉ: "Sắp xếp ở đây đi."

Nàng chăm chú nhìn, tay Quý Uyên không sai lệch chút nào mà rơi xuống phía tây, nơi đó có một cung điện nhỏ thưa thớt.

Mạnh Đức Dự nói "Vâng", trong lòng lại khó tránh khỏi có chút thất vọng, vất vả lắm bệ hạ mới mang theo phi tần xuất hành, sao vẫn sắp xếp ở nơi cách chủ điện xa như vậy.

Yến Nguyên ngồi trên đùi Quý Uyên lại không hề để ý đến những điều này, nàng nhịn không được nhìn chằm chằm con đường nhỏ đi sâu vào núi ở phía Tây một lúc lâu, một suy nghĩ bỗng nhiên xuất hiện trong lòng.

Ba ngày sau, một đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi ra từ cửa cung, xuyên qua toàn bộ kinh thành, hướng về phía hành cung suối nước nóng mà đi.

Yến Nguyên vốn còn lo lắng, mình sẽ vì hôn mê mà không thể đi, không ngờ Quý Uyên lại vì chính sự mà chậm trễ canh giờ, kéo dài đến trước giờ Mùi mới xuất phát.

Khi đó, nàng vừa mới tỉnh lại không lâu.

Hành cung suối nước nóng cách kinh thành cũng không xa, ra khỏi kinh thành đi không tới một canh giờ đã đến chân núi.

Hành cung ở trên sườn núi, năm đó An Khánh Đế xây cung vì muốn dễ dàng lên núi còn cố ý đυ.c một con đường núi có lợi cho xe ngựa thông hành, chỉ một nén nhang là có thể đến cửa hành cung.

Yến Nguyên và Hạ Nhi ngồi trên xe ngựa cuối cùng, cách xa ngự giá dẫn đầu. Đợi xuống xe, Yến Nguyên nhịn không được kiễng chân lên nhìn về phía trước, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng cao ngất ôm một cục lông nhung, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù lúc trước Quý Uyên đã lệnh cho Lý Phúc mang theo không ít đồ chơi cho nàng, nhưng Yến Nguyên vẫn có chút không yên lòng, sợ trên đường xảy ra sai sót gì.

Bây giờ tình huống của nàng như vậy, nếu chỉ có người chạy trốn thì căn bản là vô dụng, muốn hoàn toàn chạy trốn nhất định phải mang theo mèo con đi cùng.

Quý Uyên vào chủ điện trước, những người còn lại lần lượt được cung nhân dẫn đến chỗ ở.

Tòa hành cung suối nước nóng này tuy có người canh gác, nhưng bởi vì bỏ hoang tám năm, đã trở nên cũ nát không chịu nổi, nhất là khu cung điện phía Tây này, nghe nói chỉ là cho phi tần ở, hơn nữa thời gian eo hẹp, cung nhân chỉ kịp quét dọn qua loa một chút, cho nên vẫn vô cùng hỗn độn, trong viện cỏ dại mọc thành bụi, trên tường trong phòng tràn đầy vết mốc, trên mặt đất thậm chí còn có rêu xanh chưa xúc đi.

Mấy phi tần đi theo đều hết sức ghét bỏ nơi này, sau khi nghe nói được tự mình chọn nơi ở, không ai muốn tới nơi gần phía Tây nhất, nơi đó đặc biệt cũ nát.

Mái nhà nơi đó bị thủng một lỗ lớn còn không kịp tu bổ, gió đêm thổi vào không biết sẽ lạnh lẽo bao nhiêu.