Chương 29.2: Cho dù các nàng có muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được...

Quý Uyên ngồi ở phía trên chỉyên lặng nghe, không hề nhúc nhích, cho đến khi Mạnh Đức Dự nói xong hắn cũng không nói gì, vẫn là Mạnh Đức Dự đợi một lúc lâu, nhịn không được hỏi: "Bệ hạ, thi thể Thục Phi nên xử trí như thế nào?"

Hồi lâu, Quý Uyên mới lạnh nhạt nói: "Hỏi Tô Diễn Chi xem có muốn hay không, nếu hắn không muốn thì xử trí như thế nào?"

Nói đến đây, Yến Nguyên đột nhiên thấy hắn nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt lạnh như băng, gằn từng chữ: "Trẫm ghét nhất là người lừa gạt hãm hại trẫm, có thể để nàng ta toàn thây, đã là nhân từ của trẫm rồi."

Để cho nàng ta toàn thây?

Yến Nguyên sợ tới mức run rẩy, đây là ý gì?

Chẳng lẽ Thục Phi không phải trượt chân rơi xuống giếng, mà là...

Nhớ tới Quý Uyên tâm ngoan thủ lạt lúc trước, Yến Nguyên đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh lẽo xông lên, nàng lại càng thêm xác định, Thục Phi hẳn là do người trước mắt gϊếŧ.

Dù sao hắn có thù tất báo, Thục phi lúc trước thiết kế hạ độc hắn, tội lớn bực này, hắn không thể chỉ là nhẹ nhàng trừng phạt là tống vào lãnh cung được.

Vậy nàng thì sao, nếu chuyện nàng chính là người trong rừng trúc đêm đó bị bại lộ, kết cục sẽ như thế nào?

Mạnh Đức Dự lĩnh mệnh rời khỏi điện phân phó mấy tiểu hoàng môn, Yến Nguyên ngồi trong điện hoảng loạn nghe rõ ràng hắn nói một câu "Ngu xuẩn, xử trí theo phương thức trước kia, đương nhiên là ném vào bãi tha ma ngoài thành".

Sống lưng Yến Nguyên nhất thời cứng đờ, đột nhiên hoảng hốt đứng đó.

Mãi đến trước sau giờ Mùi, lúc tỉnh lại ở Ngưng Ngọc Các, nàng vẫn có chút hoảng hốt, sau khi được Hạ Nhi hầu hạ rửa mặt dùng bữa xong, nàng ngồi ở trên giường nhỏ, dựa vào cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh được bao quanh bởi bức tường đỏ hồi lâu.

Hạ Nhi bưng canh đã nấu xong tới, thấy Yến Nguyên sững sờ nhìn bên ngoài, cúi đầu gọi nàng hai tiếng: "Cô nương... Cô nương... Ngài nên uống thuốc rồi, thuốc này vẫn còn ấm, nên uống ngay, đợi một lát nữa sợ là sẽ lạnh."

Yến Nguyên lấy lại tinh thần, nhìn chén thuốc đen kịt kia, bưng chén sứ lên, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

Hôm nay nàng sảng khoái như vậy, quả thực khiến Hạ Nhi có chút kinh ngạc, nếu là đổi lại bình thường, cô nương nhà nàng chắc chắn sẽ liên tục từ chối, làm nũng nói thuốc đắng, không muốn uống thuốc, hôm nay uống nhanh như vậy, ít nhiều có chút khác thường, nàng chần chờ một lúc lâu, hỏi: "Cô nương có tâm sự gì sao?"

Yến Nguyên mím đôi môi son vẫn còn dính nước thuốc, đột nhiên ngước mắt, bình tĩnh nhìn về phía Hạ Nhi.

"Hạ Nhi, em có muốn rời khỏi nơi này không?"

"Rời đi?" Hạ Nhi ngẩn người: "Rời khỏi đâu? Hoàng cung sao?"

Yến Nguyên nặng nề gật đầu.

Nghĩ đến Thục Phi ngang ngược kiêu ngạo lúc trước, nhưng lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy, tuy nói nàng ta xem như đáng bị trừng phạt, nhưng Yến Nguyên nhớ tới chuyện của mình, ít nhiều cũng có chút sợ hãi.

Đến cùng thì mèo là mèo, nàng là nàng, cho dù bạo quân có tốt hơn nữa với mèo con thì cũng không liên quan đến nàng.

Bạo quân đang ở trong cung trắng trợn tìm kiếm thích khách, nếu như bí mật của nàng bị bại lộ, tất nhiên khó thoát khỏi cái chết.

Nếu như có thể chạy đi, nàng thật sự rất muốn đi tìm mẫu thân nàng, sau đó sẽ sống hạnh phúc cùng với mẫu thân nàng.

Không cầu quá giàu có, Yến Nguyên chỉ muốn một người thân có thể thực sự quan tâm yêu thương nàng, như vậy là đủ rồi.

Hạ Nhi thở dài một hơi, vừa lên tiếng liền đánh nát tất cả ảo tưởng của Yến Nguyên: "Cô nương, nơi này là hoàng cung, chúng ta căn bản không ra được!"

Ý cười nhàn nhạt của Yến Nguyên lập tức cứng đờ trên mặt.

Đúng vậy, trong ngoài hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, kiên cố, cho dù các nàng thật sự muốn trốn, nhưng nên trốn như thế nào, trốn đi đâu.

Im lặng một lát, nàng khẽ mím môi, nhìn Hạ Nhi nói: "Đừng cho là thật, cô nương nhà em chỉ nói đùa thôi."

Nàng chậm rãi xoay người, lại hướng tầm mắt về phía bầu trời quang đãng chật hẹp ngoài cửa sổ.

Đáng tiếc... Không có cơ hội!

*

Một canh giờ sau, hoàng cung, Ngự Thư Phòng.

Mạnh Đức Dự vốn nên trông coi ở ngoài điện, bỗng nhiên bị Quý Uyên gọi vào.

Vào điện, liền nghe người trước án nói: "Ngày mai phân phó người thu thập hành cung có suối nước nóng ở ngoại ô kinh thành, ba ngày sau, trẫm muốn mang theo phi tần và các vị đại thần trong cung đến hành cung ở một thời gian."

Hành cung có suối nước nóng?

Mạnh Đức Dự đã lâu chưa từng nghe đến nơi này, khi An Khánh Đế còn tại vị, ngược lại rất thích mang theo mấy phi tần sủng ái đi đến đó, điên long đảo phượng trong hành cung suối nước nóng phong cảnh như họa, được bao quanh bởi những dãy núi, không biết ngày đêm.

Nhưng Quý Uyên lên ngôi tám năm, chưa bao giờ đến đó, tại sao đột nhiên nhắc tới? Còn phá lệ nói muốn mang theo phi tần cùng đi.

Mạnh Đức Dự nghi hoặc nhíu mày, chợt nhớ lại chuyện đêm trước, bỗng dưng bừng tỉnh đại ngộ, môi nhất thời nhếch lên nụ cười không rõ ý tứ.

Cũng đúng, bệ hạ nhà hắn làm việc nhiều năm như vậy, hôm nay có lẽ là đã nghĩ thông suốt cũng không chừng.

Cái tư vị làm hòa thượng này có cái gì tốt, những tên thái giám như bọn họ là không có vật gì không thể hưởng thụ, đế vương trên vạn người trông coi cả cung toàn những bông hoa kiều diễm như này mà còn sống đến thanh tâm quả dục như vậy chẳng phải là lãng phí sao.

"Dạ, nô tài tuân chỉ." Mạnh Đức Dự dừng một chút, lại hỏi: "Bệ hạ nói muốn mang theo các phi tần đi, không biết là mấy vị nương nương nào?"

Quý Uyên cũng không ngẩng đầu, thờ ơ nói: "Quý nhân và Phi tần trên Quý nhân đều cần đi cùng."

Mạnh Đức Dự âm thầm tính toán, ít nhất cũng có mười Phi tần Quý nhân trở lên.

Mặc kệ chọn được ai, đều là chuyện tốt, hoàng tự này cuối cùng cũng sắp có tin tức rồi.

Đợi Mạnh Đức Dự cao hứng bừng bừng rời khỏi điện, Quý Uyên mới ngẩng đầu nhìn về phía mèo con ngủ trên giường nhỏ, ánh mắt còn u ám hơn so với bóng đêm.

Lòng bàn tay của hắn còn đang đè lên một mật thư thật nhỏ.

Nếu đã có một con cá muốn trốn mà không được như vậy, hắn tự nhiên muốn cho con cá đó một cơ hội, thử xem con mồi mà hắn muốn bắt có thể ngoan ngoãn rơi vào bẫy, tự mình chui đầu vào lưới hay không.