Tôn Thành ở phía dưới mới thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Quý Uyên nói ngay sau đó: "Nghe nói trong nhà Tôn đại nhân có một gốc dạ minh châu xuất phát từ Đông Hải, lớn như nắm đấm, Viên Viên của trẫm thích nhất những thứ này, Tôn đại nhân cũng giống như trẫm, nếu đã thưởng thức Viên Viên như thế, không bằng dâng vật này dâng lên thì như thế nào?"
"Cái này, cái này..." Tôn Thành kinh hãi, đây không phải là bảo ông ta hiến, rõ ràng là cướp bóc trắng trợn.
"Sao vậy, Tôn đại nhân không muốn?"
Thấy Tôn Thành có chút do dự, Quý Uyên hơi nhướng mày, trên mặt cũng không lộ vẻ không dự, chỉ dùng bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu mèo con.
"Không muốn cũng không sao, có thể dùng cái khác để thay thế." Hắn mỉm cười, ngước mắt thản nhiên nói: "Dù sao chỉ cần là thứ gì đó tròn, Viên Viên của trẫm đều thích, ví dụ như... Đầu."
Hắn vừa dứt lời, trong điện vang lên tiếng hít thở âm thầm, Yến Nguyên bị đè dưới lòng bàn tay cũng không nhịn được run lên, chỉ thiếu nước điên cuồng lắc đầu với Quý Uyên.
Không, thứ này, nàng không thích chút nào, không muốn chút nào.
Tuyệt đối đừng đưa cho nàng!
Tôn Thành sợ tới mức hai chân run run, "Bùm" một tiếng quỳ rạp xuống đất: "Vi thần nguyện ý, vi thần đương nhiên nguyện ý hiến, vi thần là người Nam Vực, toàn bộ Nam Vực đều là của bệ hạ, đồ của vi thần chính là đồ của bệ hạ, bệ hạ muốn cái gì cứ việc cầm đi là được."
Quý Uyên nghe vậy, ý cười trong đôi mắt hẹp dài càng sâu, lại càng làm cho cấp dưới không rét mà run: "Tôn đại nhân quả nhiên trung thành, chúng khanh, có nguyện hiến lễ vì ái sủng của trẫm không?"
Vì cái đầu tròn vo của mình không trở thành đồ chơi của mèo, đại thần phía dưới nhất thời ân cần hơn người, Quý Uyên vừa dứt lời, liền tranh nhau tiến lên hiến lễ, hơn nữa lễ vật dâng lên đều vô giá.
Quý Uyên giơ tay ý bảo Mạnh Đức Dự mang bút mực tới, ghi chép lại từng thứ một, danh sách viết suốt bảy trang giấy mới xong, quả thực khiến Mạnh Đức Dự líu lưỡi.
Còn nhớ rõ năm bệ hạ nhà hắn mới vừa đăng cơ ấy, chỉ bảo quần thần xuất ra ngân lượng cứu trợ thiên tai vì phía Nam, lúc đó đại thần trên điện than khóc đói nghèo, sau khi uy hϊếp, cũng chỉ miễn cưỡng xuất ra mấy trăm lượng ngân lượng.
Giờ mới qua tám năm, những đại thần khóc nghèo năm đó đã không biết đã ngầm kiếm được bao nhiêu tiền tài, hãm hại bao nhiêu dân chúng.
Đã đến lúc trị bọn họ rồi!
Quý Uyên ngồi ở phía trên, hứng thú nhìn cảnh tượng này, đợi người cuối cùng tiến lên bẩm báo xong, mới cúi người xuống, dịu dàng nói với mèo con trong lòng: "Viên Viên có thích những món quà này không?"
Nhìn Quý Uyên kề sát vào nàng như hôm qua ở Ngự Thư Phòng, vẻ mặt Yến Nguyên đầy sự không tình nguyện, đang muốn chạy trốn, đã bị một bàn tay to nhanh mắt bắt được.
Mắt thấy khuôn mặt nam nhân cách nàng càng ngày càng gần, Yến Nguyên dứt khoát đánh đòn phủ đầu, vùi đầu xuống, lè lưỡi liếʍ nhẹ yết hầu bạo quân.
Yến Nguyên rõ ràng cảm thấy thân thể bạo quân cứng đờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh, hắn khôi phục ý cười, nhìn về phía quần thần nói: "Chúng ái khanh có lòng, xem ra Viên Viên của trẫm rất thích những lễ vật này, sau này chúng ái khanh cũng phải hiến lễ cho Viên Viên của trẫm nhiều hơn, giúp trẫm lấy lòng Viên Viên."
Không ít người trong điện nghe vậy mặt lộ vẻ tuyệt vọng, thấy Quý Uyên cụp mắt vuốt ve mèo con, vẻ mặt si mê, giống như có thể nghe thấy tim đang rỉ máu.
Yến Nguyên thầm oán thầm, chuyện có thích hay không này, toàn bộ để cho hắn quyết định.
Nàng lén quay lưng lại, ghét bỏ dùng móng vuốt lau miệng.
Những cái gọi là lễ vật quần thần hiến cho nàng, không đến buổi trưa liền được đưa hết vào cung, đương nhiên, không thể đến tay Yến Nguyên, rất cả đều rơi vào quốc khố.
Tuy nhiên, Quý Uyên vẫn để Mạnh Đức Dự giữ lại viên dạ minh châu to bằng nắm tay của Tôn Thành.
Dạ minh châu này tuy là trân quý, nhưng mỗi tối Yến Nguyên lại ngủ mê man, căn bản không nhìn thấy ánh sáng của dạ minh châu này.
Mà dạ minh châu này sờ lên lạnh như băng, nặng trịch lăn chơi cũng cồng kềnh, ở trong lòng Yến Nguyên, nó còn không vui bằng quả cầu mây đặt chuông của nàng.
Đến đêm, giờ Hợi qua đi, Mạnh Đức Dự đi theo Quý Uyên xử lý xong chính sự trở về Tư Thần Điện, hầu hạ hắn đi ngủ.
Vừa thay Quý Uyên cởϊ áσ ngoài, liền nghe hắn hỏi: "Có điều tra được tung tích của thích khách kia trong cung không?
Mạnh Đức Dự còn không thu hoạch được gì đột nhiên khẩn trương: "Bẩm bệ hạ, có lẽ thích khách giảo hoạt, giấu mình vô cùng tốt, nô tài còn chưa tra được tung tích thích khách."
Hắn vốn tưởng Quý Uyên sẽ nổi trận lôi đình, nhưng lại thấy vẻ mặt hắn bình thản, giống như cũng không để ý đối với việc này, chỉ nói: "Phái nhiều người, tra rõ trong cung một lần! Đi xuống đi."
"Vâng." Mạnh Đức Dự lên tiếng lui ra ngoài điện.
Quý Uyên nằm trên giường, nhắm mắt không lâu, bên tai lại vang lên tiếng gió thổi rừng trúc xào xạc.
Một đôi tay tinh tế mềm mại quấn lên cổ hắn, tiếng thở hổn hển khẽ quanh quẩn bên tai, khiến mùi thơm thanh nhã quanh quẩn chóp mũi cũng tăng thêm vài phần quyến rũ khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Thân thể mềm mại bị cánh tay nâng lên càng thêm vô lực, lại bị hắn lần lượt mạnh mẽ nâng lên, nữ tử chôn đầu ở cổ của hắn, khóc nhẹ hóa thành cầu xin tha thứ, rất nhanh lại chỉ còn lại khóc nhẹ.
Quý Uyên không biết mình đã nếm bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy dù thế nào cũng không thỏa mãn.
Rừng trúc không có ánh trăng nên đen sì một màu, căn bản không thấy rõ dung mạo của nữ tử, Quý Uyên bao lại eo của nàng, đặt bàn tay lớn lên trên mặt của nàng, vuốt ve từng tấc từng tấc, cố gắng muốn nhìn rõ.
Có lẽ là gió thổi tan mây đen, ánh trăng trút xuống, bộ dáng nữ tử dần dần rõ ràng, hai gò má nàng ửng đỏ như nhuộm son, một đôi đồng tử lấp lánh rưng rưng, như hải đường bị xối nước sau cơn mưa, quyến rũ hiện ra hết.
Hắn nhìn thấy đôi môi son của nàng khẽ mở, nhẹ nhàng mềm mại gọi.
"Bệ hạ."
Quý Uyên chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ tột đỉnh dâng lên, hắn đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia chật vật.
Hắn gối cánh tay ở trên trán, nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu vẫn lặp đi lặp lại cảnh tượng kiều diễm trong mộng.
Quý Uyên nhíu mày, đột nhiên ngồi dậy, vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn.
"Trọng Thất."
Ngọn nến bên giường lóe lên, chỉ trong nháy mắt đã có thêm một người.
"Bệ hạ." Người tới quỳ xuống đất hành lễ.
Cách màn giường, ánh mắt Quý Uyên còn lạnh lẽo hơn so với bóng đêm.
"Thay trẫm đi theo dõi mấy người."