Chương 27.1: Nhanh như vậy liền bại lộ sao?

Trước cửa Ngưng Ngọc Các, Liễu Thác nói với nữ tử tự mình tiễn hắn ra cửa: "Thần cáo lui trước, Yến Quý nhân mau trở về nghỉ ngơi đi."

Buổi trưa mặc dù đã tới khám một lần, nhưng đến buổi tối, đúng lúc trực đêm, Liễu Thác suy nghĩ nhiều lần, vẫn tới Ngưng Ngọc Các một chuyến.

Vừa tiến vào, liền thấy nữ tử xưa nay vốn nằm ở trên giường, chỉ có thể nhìn thấy nhan sắc ngủ lại đang dịu dàng ngồi ở đằng kia, thản nhiên cười với hắn.

Liễu Thác chỉ cảm thấy tim đột nhiên ngừng đập một lúc, vốn định nhân cơ hội thăm dò một phen, lại thấy được Yến Quý nhân lễ độ mệnh tỳ nữ dâng nước trà lên, lại liên tục cảm tạ hắn, đúng là bị chọc đến không hỏi được một câu nào, cuối cùng chỉ dò xét hai câu hư ảo rồi rời đi.

Hắn cũng không biết mình gặp phải vận hạn gì, cái gì mà mệnh cổ, cái gì mà Lưỡng Tương Hoan, hắn đều đã gặp phải, mọi chuyện lại còn có quan hệ với bạo quân kia nữa.

Ra khỏi Ngưng Ngọc Các, Liễu Thác nói thầm trong lòng, dù sao những chuyện này đều không liên quan đến hắn, hắn cứ đơn giản giả bộ như không biết, cuộc sống còn có thể thoải mái một chút.

Nhưng đang suy nghĩ, còn chưa đi được mấy bước, ngẫu nhiên ngước mắt lên, Liễu Thác liền thấy dưới tàng cây liễu cách đó không xa có một người đang đứng.

Người nọ thân dài ngọc lập, dáng người cao ngất, bị bao phủ trong bóng tối, không thấy rõ mặt.

Liễu Thác còn tưởng rằng là cung nhân qua đường gì đó, híp mắt tinh tế phân biệt trong chốc lát, chợt nghe một giọng nói trầm thấp mang theo nụ cười, sâu kín truyền đến.

"Liễu thái y thật tận chức tận trách, đến canh giờ này mà còn đến khám bệnh."

Nghe được âm thanh này, sự lạnh lẽo trong nháy mắt leo lên lưng hắn, Liễu Thác thấy người nọ từ dưới tàng cây đi ra, lộ ra nửa khuôn mặt thanh tuyển, há miệng, ngay cả âm thanh cũng mang theo vài phần run rẩy.

"Bệ, bệ hạ..."

Hai chân hắn run rẩy bước nhanh về phía trước, khom người hành lễ nói: "Thần bái kiến bệ hạ."

Liễu Thác len lén ngước mắt nhìn, liên tục xác nhận có phải là Quý Uyên hay không, hắn nghĩ mãi cũng không rõ sao vào giờ này rồi mà hắn lại xuất hiện ở đây.

Chẳng lẽ vị trong Ngưng Ngọc Các kia bị bại lộ nhanh như vậy sao?

Quý Uyên liếc nhìn cung điện đổ nát cách đó không xa, lại chuyển tầm mắt dừng ở trên người Liễu Thác, hỏi: "Yến Quý nhân bị bệnh sao?"

Liễu Thác nghe vậy khẩn trương mím môi: "Yến Quý nhân có lẽ bị phong hàn, nhiệt độ cao không giảm, mê man trên giường, lúc này mới khá hơn một chút."

Vẫn luôn...

Quý Uyên nhíu mày: "Bắt đầu sốt từ khi nào, nằm trên giường bao lâu rồi?"

Đối mặt với sự ép hỏi của Quý Uyên, lòng bàn tay Liễu Thác đổ mồ hôi lạnh, người bên ngoài không biết nguyên do, hắn còn có thể không biết sao, xem ra vị bệ hạ này hơn phân nửa là đã nghi ngờ người trong Ngưng Ngọc Các kia.

Chuyện Quý Uyên trắng trợn tìm kiếm thích khách ở trong cung Liễu Thác cũng có nghe nói, nhưng hắn nhìn bộ dáng Yến Quý nhân kia, thật sự không giống thích khách gì.

Vả lại nàng trúng mệnh cổ, ban ngày thủy chung bám vào trên người mèo con, nếu có ý mưu sát đối với bệ hạ này thì đã sớm nên ra tay rồi, cũng sẽ không tương trợ khi bệ hạ trúng mị độc.

Liễu Thác không biết sau khi tìm được người giải độc tối hôm qua Quý Uyên sẽ làm như thế nào, nhưng vừa nghĩ tới hành vi tàn bạo xưa nay của vị bệ hạ này, hắn suy nghĩ một lát, lập lờ nước đôi trả lời.

"Sáng sớm hôm nay thần đến, Yến Quý nhân đã sốt không nhẹ, thậm chí còn mê sảng, nghe tỳ nữ bên người Yến Quý nhân nói, hôm qua chủ tử nhà nàng dùng bữa tối xong đi vào trong viện ngồi một lát liền cảm thấy có chút khó chịu, thần đoán là đêm qua đã bắt đầu phát bệnh."

Ánh mắt Quý Uyên thâm trầm, lẳng lặng nhìn Liễu Thác một hồi, lạnh nhạt nói: "Lui ra đi."

Nghe nói như thế, Liễu Thác còn có chút kinh ngạc, không ngờ Quý Uyên không tiếp tục ép hỏi hắn nữa, hắn chắp tay nói "Vâng", sau khi chậm rãi rời khỏi tầm mắt Quý Uyên, bước nhanh về phía Thái Y Viện.

Đi tới cuối cung đạo, hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy dưới tàng liễu, thân ảnh cao lớn kia vẫn đứng tại chỗ.

Liễu Thác không ngừng nuốt nước miếng, toát mồ hôi thay vị trong Ngưng Ngọc Các kia, điều có thể làm hắn đều đã làm, thậm chí không tiếc mạo hiểm khi quân nói dối như vậy, còn lại, cũng chỉ mong Yến Quý nhân kia tự cầu nhiều phúc.

Cửa điện Ngưng Ngọc Các vốn đã cũ nát, cộng thêm gặp phải vài lần làm khó, hiện giờ mặc dù đã khép lại ở nhưng giữa cũng có một khe hở lớn rõ ràng.

Quý Uyên đứng ở dưới tàng cây liễu, xuyên qua khe hở này nhìn vào bên trong, liền thấy nữ tử dáng người thướt tha yểu điệu kia đang đứng ở trong đình viện, cổ thon dài giương lên, giương mắt nhìn trăng tròn trên trời.

Nàng mặc một thân y phục màu trắng thanh lịch, khuôn mặt không có huyết sắc lại càng làm nổi bật vẻ bệnh tật của nàng, giống như trăng tròn trong hồ, mặc dù trong trẻo nhưng lạnh lùng duy mỹ, lại giống như vừa đυ.ng vào sẽ vỡ nát.

"Cô nương, ban đêm trời lạnh, mau vào nhà đi, nếu không bệnh này sợ là lại nặng." Trong điện truyền đến tiếng tỳ nữ lo lắng.

Yến Nguyên mím môi cười yếu ớt: "Chỉ đứng thêm một lát nữa thôi, nằm lâu quả thực là mệt mỏi, nếu không cho cô nương nhà ngươi hoạt động, chỉ sợ là cả người sẽ cứng đờ."

Hạ Nhi bất đắc dĩ thở dài: "Vậy nô tỳ lấy cho cô nương một bộ xiêm y. Chẳng qua, cũng chỉ cho phép đứng một lát, chỉ một lát thôi."

"Được, nhất định không nuốt lời... " Yến Nguyên dở khóc dở cười, đẩy Hạ Nhi vào trong: "Em mau đi lấy quần áo đi."

Hạ Nhi bước nhanh vào phòng, Yến Nguyên nhếch môi cười cười, lại đột nhiên cảm thấy sau lưng rùng mình, dường như có một ánh mắt đặc biệt nóng rực định ở trên người nàng.

Yến Nguyên nghi hoặc xoay người nhìn ra ngoài điện, nhưng xuyên qua khe hở cửa điện kia, chỉ có thể nhìn thấy trên cây liễu đối diện, cành liễu trụi lủi lay động trong gió đêm.

Nàng chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhíu mày không cho là đúng.

Có lẽ là ảo giác đi.

Đêm nay Yến Nguyên ngủ coi như không tệ, hạ sốt nên cơ thể thoải mái, hơn nữa đêm qua bị giày vò mệt mỏi, dính vào gối đầu liền ngủ thật say, trong mộng còn xuất hiện bánh hoa quế ngọt ngào.

Đang lúc nàng chẹp chẹp nhai, hưởng thụ hương vị ngọt ngào thì bánh hoa quế biến mất, nàng chậm rãi mở mắt ra, thay vào đó là khuôn mặt thanh tuyển lạnh như băng kia.

Chỉ trong nháy mắt, Yến Nguyên liền tỉnh táo lại, theo bản năng sợ tới mức "meo" một tiếng, thanh âm bén nhọn mà thảm thiết.

Gọi xong, nàng bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Tiếng kêu meo meo kia lại còn có hồi âm, xoay quanh trong điện thật lâu không tiêu tan.

Yến Nguyên vừa ngước mắt liền nhìn thấy khung trang trí xa lạ trên đỉnh điện, nàng chậm rãi quay đầu lại, liền thấy trong điện to như vậy, hai hàng đại thần mặc triều phục đứng chỉnh tề, tay cầm hốt bản.

Nhìn bộ dáng này, hiển nhiên là vào triều.

Yến Nguyên nhất thời không kịp phản ứng, chợt nghe bên tai vang lên tiếng cười nhẹ của bạo quân.

"Viên Viên của trẫm cuối cùng cũng tỉnh ngủ." Khi hắn nói lời này, cũng không nhìn về phía nàng, mà là hạ tầm mắt vào trên người quần thần phía dưới: "Các vị ái khanh cảm thấy, Viên Viên của trẫm có đáng yêu không?"

Đại thần phía dưới đầu người sau còn chôn thấp hơn người trước, nơm nớp lo sợ không dám lên tiếng.

Bọn họ không biết vị bệ hạ này phát điên cái gì, lần trước ở yến tiệc thì cũng thôi đi, hôm nay lại công khai đưa mèo con tới nơi trang nghiêm như Triêu Minh Điện.

Lại nghe câu hỏi này không biết lại chôn cạm bẫy gì chờ bọn họ nhảy xuống.

Triều Dương Điện lập tức yên tĩnh vô cùng, người người cảm thấy bất an, một lát sau, liền nghe nam nhân ngồi ở trên kia miễn cưỡng nói: "Tôn đại nhân, ngươi nói xem?"

Đại Lý tự khanh Tôn Thành đột nhiên bị điểm tên sợ tới run lên, chỉ có thể kiên trì đi ra, cung kính nói: "Ái sủng này của bệ hai sinh đến toàn thân trắng như tuyết, cử chỉ đáng yêu, vả lại cực kỳ có linh khí, thế gian hiếm thấy, ái sủng này của bệ hạ, quả thực làm cho vi thần may mắn vì được thấy, là đại hạnh của thần..."

Quý Uyên ôm mèo con, từ trên cao nhìn xuống Tôn Thành liên tục a dua nịnh hót, môi hơi nhếch lên, mặt lộ vẻ trào phúng.

"Tôn đại nhân nói rất hay, trẫm cũng cảm thấy như vậy."