Chương 26.3: Mèo con hoá thân thành mỹ nhân trải qua một đêm gió xuân với hắn...

Nhưng bọn họ cũng không biết, nhất cử nhất động trong Trân Tú Cung đã rơi vào trong mắt một người.

Trước sau giờ Tuất, người nọ quỳ gối trong Ngự Thư Phòng trống rỗng, bẩm báo tất cả những gì nghe được cho nam nhân trước mắt.

"Biết rồi." Quý Uyên cầm quyển sách trong tay, vẻ mặt nhàn nhạt, chợt ngước mắt hỏi: "Có điều tra được tung tích của nữ tử đêm qua không?"

Trọng Thất mím môi, chắp tay nói: "Thuộc hạ vô năng."

Quý Uyên nghe vậy vẻ mặt trầm xuống vài phần.

Hắn lệnh cho Mạnh Đức Dự trắng trợn tìm kiếm thích khách đêm qua ở trong cung, chẳng qua chỉ là ngụy trang cho người ta xem rồi ngầm phái người tìm nữ tử trong rừng trúc kia.

Xem phản ứng của Tô Diễn Chi hôm nay, nữ tử kia hẳn không phải là người bọn họ sắp xếp, nếu không phải, vậy sẽ là ai đây?

"Xác nhận rừng trúc kia không có lối ra nào khác chưa?" Quý Uyên lại hỏi.

"Vâng, thuộc hạ đã nhiều lần xác nhận." Trọng Thất đáp: "Rừng trúc chỉ có một lối ra, mà lối ra kia Trọng Ngũ vẫn luôn canh giữ, không có khả năng trốn thoát."

Quý Uyên đặt quyển sách xuống, ngón tay gõ gõ trên bàn, phát ra âm thanh nặng nề.

Phụ thân hắn Quý Thừa Tự năm đó vì giam cầm mẫu thân hắn, chẳng những đã trồng một mảnh rừng trúc bên ngoài Lộ Hoa Cung mà còn xây một vòng tường vây cực cao bên ngoài rừng trúc, trừ phi công phu của nữ tử kia rất cao, bằng không khó có thể trèo qua bức tường này.

Trọng Thất dường như nhìn ra Quý Uyên đang suy nghĩ gì: "Theo thuộc hạ, nữ tử kia không biết võ công."

Sau khi nhận được mệnh lệnh đi tìm giải dược của Quý Uyên, Trọng Thất đã phát động tất cả ám vệ trong Kinh thành đi tìm độc dược tên là "Lưỡng Tương Hoan" trong vòng hai canh giờ.

Nhưng ghi chép về độc này cực ít, Trọng Thất chỉ có thể tra ra phương pháp giải độc này nếu không phải nam nữ giao hoan thì không thể, đợi khi trở lại rừng trúc với Trọng Ngũ liền mơ hồ thấy được hai bóng dáng triền miên ở giữa rừng.

Nghĩ đến cách giải độc, đối mặt với cảnh này, hai người bọn họ không tiện tiến lên quấy rầy, chỉ có thể một bên canh giữ lối ra rừng trúc, đứng một bên nghe động tĩnh bên trong.

Chỉ là bọn họ không ngờ sự giày vò đứt quãng này chính là cả đêm, đợi trời sắp sáng, động tĩnh bên trong cuối cùng cũng yên tĩnh, hắn mới đi vào điều tra, lại mơ hồ thấy một bóng dáng nhẹ nhàng khoác áo chạy vào trong Lộ Hoa Cung.

Nhưng chờ đến khi hắn đuổi theo, trong điện lại kỳ quái không có một bóng người, chỉ có thể nhìn thấy...

Trọng Thất bất giác nhìn về phía con mèo đang ngủ say ở góc giường.

Quý Uyên nhìn theo ánh mắt hắn, cười khẽ một tiếng: "Sao, ngươi cũng cảm thấy là mèo thành tinh sao."

Trọng Thất xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Thuộc hạ cũng không tin những lời quỷ thần này nói, chỉ là thuộc hạ thực sự đã tận mắt nhìn thấy nữ tử kia vào Lộ Hoa Cung, nhưng tìm kiếm khắp nơi, lại không phát hiện tung tích của nàng, tựa như... Biến mất trong điện vậy."

Chuyện Lộ Hoa Cung có mật đạo, Trọng Thất cũng rõ ràng, chỉ là Quý Uyên có tính cảnh giác rất nặng, trong lòng không tin một ai, cho nên cửa vào mật đạo này rốt cuộc ở đâu, đi vào như thế nào, hắn hoàn toàn không biết gì cả, cũng không dám đi hỏi.

Ý ám chỉ của Trọng Thất rất rõ ràng, Quý Uyên nhíu mày trầm tư một lát, thấp giọng nói: "Đi xuống đi."

"Vâng."

Người quỳ ở phía dưới lên tiếng trả lời, nháy mắt liền biến mất vô tung.

Trong Ngự Thư Phòng to như vậy chỉ còn lại tiếng lật trang xào xạc, trong chốc lát, tiếng lật trang dừng lại.

Quý Uyên chậm rãi nhìn lên một bức tường trắng phía Đông, sau tường là mật đạo nối thẳng tới Lộ Hoa Cung.

Mật đạo này, là phụ thân hắn Quý Thừa Tự bí mật sai người đào, vì có thể tùy tâm sở dục đi qua đạo này nhìn thấy mẫu thân hắn.

Những cung nhân tham dự đào bới năm đó, mặc dù chưa chết, nhưng toàn bộ đều bị chém tay, cắt lưỡi, đưa đến nơi xa xôi, cho nên ngoại trừ những cung nhân kia, người biết được bí mật này trong Kinh thành cũng chỉ có một mình Quý Uyên.

Đây là thứ hắn vô tình phát hiện ra vào năm năm tuổi.

Nếu muốn nói còn có ai biết mật đạo này...

Quý Uyên nhìn về phía mèo con trên giường, chợt cười tự giễu.

Quả nhiên là hoang đường.

Mèo con hóa thân thành mỹ nhân xuân phong nhất độ với hắn, chuyện phong nguyệt lưu luyến bực này, nếu viết thành thoại bản đặt ở phố xá sầm uất tất nhiên sẽ bán chạy.

Đáng tiếc, Quý Uyên chưa bao giờ tin loại chuyện tà đạo này!

Mặc dù trong lòng cảm thấy không có khả năng, nhưng hắn vẫn đứng dậy, mở ra mật đạo sau tường kia.

Bên trong mật đạo tối tăm, Quý Uyên giơ đèn lên, rất nhanh đã đến ngã rẽ. Hắn chỉ suy nghĩ một lát, liền cất bước đi về phía bên phải.

Nếu nữ tử kia thật sự là trốn thoát từ mật đạo, vậy chắc chắn sẽ không đi thông hướng Ngự Thư Phòng, Ngự Thư Phòng ngày đêm có người trông coi, nàng không thể nào chạy đi mà không bị người phát hiện,

Vậy thì chỉ còn lại một con đường để đi.

Con đường này Quý Uyên chưa đi qua, chỉ biết đây là con đường Quý Thừa Tự đào để phòng ngừa vạn nhất.

Đường này cực hẹp, bởi vì âm u ẩm ướt, trên mặt đất tràn đầy rêu xanh, Quý Uyên vừa đi vừa dùng nến trong tay thăm dò, liền thấy trên những rêu xanh kia rõ ràng có dấu vết giẫm đạp rất mới mẻ.

Hắn nhíu mày kiếm, bước chân lại nhanh một chút, rất nhanh liền đến cuối mật đạo, hắn sờ soạng trên tường một lúc lâu, một lối ra không lớn từ từ mở ra.

Quý Uyên chui ra từ cửa động nhỏ hẹp này, liền thấy một phòng đầy bụi bặm và tạp vật, xem ra nơi này hẳn là một nhà kho.

Hắn thong dong vượt qua căn phòng đầy tạp vật hỗn độn, đẩy cánh cửa lung lay sắp đổ ra, đập vào mắt chính là một đình viện cỏ dại mọc thành bụi.

Nhìn dáng vẻ này, hẳn là một cung điện không người ở.

Cũng không phải nơi nào trong hoàng cung, Quý Uyên cũng nhận ra, vả lại bởi vì không có đèn cung đình, trên lối đi gần như tối đen, gần như không phân biệt được phương hướng, mọi nơi yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng chập trùng xung quanh.

Quý Uyên đứng tại chỗ một lát, liền lờ mờ nghe thấy tiếng động ở phía Tây, đi được mấy trăm bước, chỉ thấy một cửa điện hơi mở, lộ ra một chút ánh lửa.

Hắn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên cửa điện, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng phản chiếu rõ ràng ba chữ to phai màu.

Ngưng Ngọc Các.

Khuôn mặt kiều diễm kia mới hiện ra trước mắt, Quý Uyên liền nghe một giọng nói uyển chuyển thanh lệ sâu kín truyền đến: "Đa tạ Liễu thái y..."

Trong nháy mắt, Quý Uyên chỉ cảm thấy xương sống tê dại, giống như nghe thấy tiếng ngâm nga mang theo tiếng khóc nhỏ nói bên tai hắn kia: "Nhẹ một chút, đau."