Chương 18.2: Yến Quý nhân

Làm nhiều chuyện ác như vậy, cũng không sợ một chiêu gặp báo ứng.

Yến Quý nhân...

Quý Uyên hơi nhướng mày, trong đầu hiện lên dung nhan diễm lệ ngày đó nhìn thấy trong rừng trúc, hắn im lặng, trầm giọng phân phó: "Triệu Yến Triệt Viễn vào cung."

Lúc Yến Nguyên tỉnh lại, đã bị Lý Phúc ôm lên chiếc giường nhỏ phía Đông.

Nàng híp mắt, lăn một vòng trên đệm mềm mại, cảm thấy tư vị làm mèo con tốt hơn nhiều so với làm người.

Bởi vì ngày đó bị Thục Phi tra tấn, hơn nữa bị việc chạy gϊếŧ trong rừng trúc dọa đến kinh sợ, sau khi trở lại Ngưng Ngọc Các, nàng liền sốt cao không hạ, thẳng đến tối hôm qua mới miễn cưỡng thoải mái chút ít.

Yến Nguyên khịt mũi, nhìn bát thức ăn cho mèo đặt trên bàn, hai mắt lập tức sáng lên, "meo" một tiếng, vội vã tiến lên ăn ngấu nghiến.

Nàng ăn như hổ đói, trong bụng phát ra tiếng "Ô ô" thỏa mãn, nhưng vừa ăn vừa nhịn không được oán thầm.

Bản thân bạo quân không ăn, cũng không nghĩ đến vấn đề ăn uống của nàng, bị ép ở lại Lộ Hoa Cung cùng Quý Uyên hai ngày, nàng quả thực đã đói muốn chết. Lúc thật sự nhịn không được, nàng thậm chí còn đưa tay về phía cống phẩm đặt trong hương đường.

Nhưng mà, may mắn bạo quân cũng coi như có lương tri, chỉ mắt nhắm mắt mở, cũng không ngăn cản nàng.

Sau khi ăn no, Yến Nguyên cảm thấy mỹ mãn ngồi tại chỗ, liếʍ móng vuốt rửa mặt, rửa được một nửa, liền nghe thấy tiếng run rẩy từ bên ngoài truyền vào.

Bởi vì Quý Uyên thường triệu kiến đại thần ở Ngự Thư Phòng, cho nên ngay từ đầu Yến Nguyên cũng không để ý, nhưng càng nghe càng cảm thấy âm thanh này đặc biệt quen tai, ngay cả bóng lưng cũng có vẻ quen thuộc như vậy.

Nàng nhảy xuống giường, vội vã đi tới bên bàn sách, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt cúi thấp kia.

"Phụ thân!"

Yến Nguyên há miệng, nhưng chỉ là một câu kích động "meo".

Yến Triệt Viễn nghe tiếng, liếc nàng một cái, nhưng không có phản ứng gì.

Hôm nay đột nhiên bị triệu đến, ông ta vốn vô cùng hoảng hốt, nào có tâm tư đi nhìn một con mèo con. Ông ta cũng không biết vị trước mặt này nghĩ như thế nào, vậy mà lại vòng qua Lễ bộ Thượng thư, để tên Thị lang là ông ta đến phụ trách tiếp đãi chuyện quan trọng như Thái tử Bắc Vực này.

Chuyện xảy ra có khác, chỉ sợ...

Trong lòng Yến Triệt Viễn bồn chồn, cũng không nghe rõ Quý Uyên nói cái gì, thẳng đến khi nghe thấy ba chữ "Lui ra đi", mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hành lễ chậm rãi rời khỏi điện.

Yến Nguyên cũng thuận thế đi theo.

Vừa mới ra khỏi Ngự Thư Phòng, chợt nghe Mạnh Đức Dự hỏi: "Thân thể Yến Quý nhân vẫn không tốt, đúng lúc hôm nay Yến đại nhân tiến cung, không bằng đi thăm Quý nhân một chút?"

Nghe lời này, Yến Nguyên không khỏi chờ mong nhìn về phía Yến Triệt Viễn.

"Không cần!"

Yến Triệt Viễn đáp cực nhanh, dừng một chút, làm như giải thích cười khổ nói: "Ta sợ nàng nhìn thấy ta, trong lòng sầu não, ngược lại bệnh nặng hơn, chờ ngày khác nàng khỏi bệnh ta lại đến thăm nàng."

Dứt lời, ông ta vuốt cằm cảm ơn Mạnh Đức Dự, bước nhanh về phía cửa cung.

Yến Nguyên dừng lại tại chỗ một lát, cuối cùng không nhịn được mà đuổi theo Yến Triệt Viễn.

"Ai, Viên chủ tử!"

Phía sau, Mạnh Đức Dự vội vàng gọi.

Bước chân Yến Triệt Viễn trì trệ, trên mặt hiện lên một tia khủng hoảng, ông ta nhìn về phía sau một cái, thấy Mạnh Đức Dự gọi chỉ là một con mèo, mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta cho rằng chuyện Yến Nguyên bị thay mận đổi daod đưa vào cung bị bại lộ theo bản năng.

Nghe nói mấy ngày trước, Yến Nguyên chọc giận Thục Phi, bị phạt quỳ trước cửa Trân Tú Cung một canh giờ, lúc này mới sinh bệnh.

Nếu ông ta thật sự đi thăm Yến Nguyên, thứ nhất sợ bạo quân trời sinh tính đa nghi kia đang mượn cơ hội thăm dò ông ta, thứ hai Thục Phi là nữ nhi của Thủ phụ Tô đại nhân, chọc giận nàng ta, chỉ sợ cũng không chiếm được thứ tốt ở chỗ Tô đại nhân.

Nghĩ đến chuyện Yến Nguyên gây ra trong cung, ông ta thầm mắng một câu "Không bớt lo", rồi bước nhanh rời đi.

Yến Nguyên đi theo phía sau Yến Triệt Viễn, mắt thấy phụ thân mình không hề lưu luyến mà càng chạy càng nhanh, thậm chí ngay cả một chút chần chừ dừng lại cũng không có, chỉ muốn thoát khỏi hoàng cung.

Trái tim như rơi ngàn cân, chìm vào vực sâu không đáy.

Từ vẻ mặt của Yến Triệt Viễn, Yến Nguyên đoán có lẽ phụ thân của nàng đã biết chuyện nàng thay Yến Khê vào cung.

Nhưng dù vậy, ông ta ngay cả nhìn nàng một cái cũng không muốn.

Yến Nguyên từ nhỏ đã biết, Yến Triệt Viễn kỳ thật cũng không quan tâm nàng, nhưng mặc dù hiểu được, sâu trong nội tâm, nàng vẫn khát vọng Yến Triệt Viễn có thể quan tâm nàng nhiều hơn một chút.

A nương không cần nàng nữa, phụ thân cũng bỏ nàng ở trong cung.

Nàng không có nơi nào để đi, cũng không có nhà.

Yến Nguyên đứng trên đầu tường, bộ lông bị gió thu thổi loạn, nàng nhìn bóng lưng Yến Triệt Viễn đi xa dần, mất mát chậm rãi cúi đầu xuống.