Tiểu Trác Tử chậm rãi quay đầu làm như mới nghe thấy lời của nàng, thấy Yến Nguyên che miệng, vẻ mặt khó chịu, thản nhiên nói: "Yến Quý nhân có gì dặn dò?"
"Cỗ kiệu này xóc đến bụng ta khó chịu, có thể cho ta xuống kiệu đi bộ hay không." Nàng thò đầu ra ngoài kiệu, làm bộ muốn nôn.
Tiểu Trác Tử nhíu mày, nhưng vẫn không có ý dừng kiệu, chỉ nói: "Yến Quý nhân nhịn thêm chút nữa, rất nhanh sẽ tới thôi."
Yến Nguyên liếc về phía trước một cái, liền thấy cỗ kiệu cách rừng trúc kia càng ngày càng gần, không khỏi lòng nóng như lửa đốt.
"Không đợi được." Tiếng nôn ọe của nàng lập tức lớn hơn một chút, đứt quãng nói tiếp: "Nếu ta... Nếu ta nôn ở trong kiệu này, ngươi sẽ... Không sợ Thục Phi nương nương trách phạt sao?"
Nhắc tới Thục Phi, vẻ mặt Tiểu Trác Tử lúc này mới có chút buông lỏng, thấy Yến Nguyên làm bộ muốn nôn vào trong kiệu, hắn vội hô: "Dừng kiệu, dừng kiệu!"
Cỗ kiệu dừng lại, Yến Nguyên chui ra, che miệng lảo đảo chạy về phía ven đường.
Tiểu Trác Tử vốn định đuổi theo, nhưng thấy Yến Nguyên thành thật dừng lại, vịn thân cây khom lưng nôn không ngừng, trong lòng liền buông lỏng vài phần.
Dù sao cũng đã đến gần rừng trúc, cách hồ Bích Thủy không xa, huống chi bọn họ có ba người, có lẽ, cũng không có thể để cho một cái thân thể không khỏe nhược nữ tử chạy mất được.
Đợi Yến Nguyên đại khái một nén nhang, thấy nàng đi lâu không trở về, Tiểu Trác Tử ít nhiều có chút không kiên nhẫn, hắn tiến lên vốn định gọi Yến Nguyên lên kiệu, mới vươn tay ra, lại là một tiếng kêu thảm thiết.
Hắn khó có thể tin nhìn tay mình, chỉ thấy trên mu bàn tay rõ ràng có nhiều thêm một cái lỗ máu, máu tươi róc rách chảy ra, nhỏ xuống đất.
Mà lúc này, trên tay phải run rẩy của Yến Nguyên đang cầm một cây trâm bạc sắc bén, máu tươi trên đầu trâm có vẻ đặc biệt chói mắt dưới ánh trăng.
Càng là người nhát gan sợ chết, bị ép càng tàn nhẫn, thì phản kháng càng dữ dội, trước kia khi đi theo Trần thị, Yến Nguyên vì sống sót, rễ cỏ vỏ cây đều ăn qua, bây giờ vì bảo vệ tính mạng, nàng cũng dám làm bất cứ điều gì.
Hai tiểu hoàng môn trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, mắt thấy Yến Nguyên xoay người lao vào trong rừng trúc, nhất thời giật mình sững sờ tại chỗ không biết làm sao.
"Còn không mau đuổi theo!" Tiểu Trác Tử che bàn tay chảy máu không ngừng, đau đến mức ngũ quan đều vặn vẹo biến hình.
Hai tiểu hoàng môn nghe gió thổi lá trúc phát ra tiếng xào xạc, sợ tới mức tóc gáy cả người dựng đứng, nhất thời không ai dám động.
"Nếu thật sự để nàng ta chạy, ta xem các ngươi ăn nói như thế nào với Thục Phi nương nương!"
Tiếng rống của Tiểu Trác Tử khiến hai người lập tức tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo Yến Nguyên đang chạy trốn.
Yến Nguyên cố gắng chống đỡ, không ngừng chạy trong rừng trúc gần như đưa tay cũng không thấy được năm ngón, đầu không dám quay lại, nàng tự nhiên biết nơi này là nơi nào, nhưng tiến cũng là chết, lui cũng là chết, nàng tình nguyện liều một phen.
Hai tiểu hoàng môn đuổi sát không buông tự nhiên cũng nghe qua tin đồn Lộ Hoa Cung có ma. Nhưng so với quỷ, Thục Phi lúc nào cũng muốn lấy mạng bọn họ lại càng đáng sợ hơn, cho dù thật sự có quỷ, bọn họ cũng tuyệt đối không thể để cho Yến Quý nhân kia chạy.
Mới vừa quỳ gần một canh giờ, thân thể Yến Nguyên đã mệt mỏi không chịu nổi, chạy một hồi, liền cảm thấy không thở nổi nữa, hai chân nặng như chì, mỗi bước đi đều cực kỳ khó khăn.
Ngay khi nàng đang liều mạng chống đỡ, chân không biết bị vấp cái gì, chợt nhào về phía trước.
Cùng lúc đó, nàng chỉ cảm thấy có một trận gió mạnh lướt qua đỉnh đầu, kèm theo một tiếng "Bùm" giòn tan, đánh rơi trâm ngọc trắng buộc tóc nàng, tóc đen theo gió trút xuống.
Yến Nguyên ngã trên mặt đất, còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết mà ngắn ngủi, chính là từ hai tiểu hoàng môn đuổi theo nàng.
Gió dừng lại rừng yên, phía trước đột nhiên vang lên động tĩnh rất nhỏ, giống như tiếng chân đạp lá rụng phát ra, khi âm thanh càng lúc càng gần, Yến Nguyên bất an siết chặt nắm tay, trong bóng tối, dường như có người đứng trước mặt nàng.
Giọng nam trầm thấp lạnh lẽo lại làm nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
"Ai?"