Chương 17.1: Bên trong một vùng tăm tối, hình như có người dừng...

Như Lan từ trên cao nhìn xuống, kiêu ngạo nhìn nàng nói: "Thục Phi nương nương nhân từ, niệm tình thân thể Yến Quý nhân ngài không khỏe, cũng không phạt nặng, chỉ phạt ngài quỳ đủ một canh giờ, ăn năn hối lỗi."

Yến Nguyên muốn giãy dụa, nhưng đôi vai mảnh mai của nàng lại bị tiểu hoàng môn ép chặt, làm thế nào cũng không dậy nổi, Tiểu Trác Tử thấy nàng phản kháng, cảnh cáo ở bên tai nàng: "Yến Quý nhân nên nghĩ cho rõ ràng, tội danh đại bất kính này không nhỏ, nếu nương nương nhà ta báo việc này cho Thủ Phụ đại nhân, Thủ Phụ đại nhân lại tấu lên một bản vạch tội ở trước mặt bệ hạ, Yến thị lang có thể..."

Nghe vậy, Yến Nguyên giật mình, hai mắt buông xuống, lập tức an tĩnh, không giãy dụa nữa.

Tiểu Trác Tử nói không sai, con người Thục Phi đê tiện vô sỉ, cái gì cũng làm được, nàng phản kháng càng ác, chỉ sợ chết càng nhanh.

Nàng không phục cắn cắn môi, quỳ thì quỳ đi, nàng cũng không phải chưa từng quỳ, lúc ở Vị Lăng, cũng không ít lần nàng bị Thẩm thị tìm đủ loại cớ để hành hạ.

Hai tiểu hoàng môn thấy nàng thức thời, liền không ấn nàng nữa.

Sắc trời dần tối, trước khi hoàng hôn hoàn toàn bị nuốt chửng, đèn cung đình Trân Tú Cung được đốt lên.

Ánh đèn vàng ấm chiếu xuống chân Yến Nguyên, nhưng không để cho nàng cảm nhận được chút ấm áp nào, vào thu, trời càng ngày càng lạnh, gió đêm thổi qua, hàn khí nhất thời như rắn độc cứng rắn lạnh lẽo quấn từ những viên gạch xanh mà lên, lạnh đến mức đôi môi Yến Nguyên có chút hơi tím.

Thân thể nàng vốn không được khỏe mạnh, lăn qua lăn lại như vậy, quả thực là chịu không nổi.

Nàng nhịn không được che môi ho nhẹ vài cái, liền nghe "Két" một tiếng, cửa chính điện mở ra, mấy đôi giày thêu gấm vóc liên tiếp bước ra khỏi ngưỡng cửa, tiếp theo chính là những ánh mắt nóng rực rơi vào trên người Yến Nguyên, đâm đến da đầu nàng tê dại.

Tiếng sột soạt châu đầu ghé tai vang lên bên tai nàng, Yến Nguyên dứt khoát ngẩng đầu, nhìn thẳng qua.

Trong mắt những phi tần đi ra từ trong điện nhìn về phía nàng đều mang theo đồng tình và thương hại, nhưng cũng không thiếu tâm tư xem kịch vui, các nàng tự cũng bị Thục Phi tra tấn đủ thảm, nhưng hôm nay nhìn thấy một người thảm hại hơn, trong lòng không khỏi sinh ra chút vui sướиɠ khi người gặp họa.

Nhưng sau khi thấy rõ mặt Yến Nguyên, mọi người lại sửng sốt một chút, lại nhìn ánh mắt kiên nghị quật cường của nàng, hoàn toàn không có loại sau khi bị bắt nạt thì khóc như lê hoa đái vũ, dáng vẻ tuyệt vọng oan ức giống các nàng đang kỳ vọng, nàng nhìn thẳng vào các nàng, dường như hoàn toàn nhìn thấu tâm tư không chịu nổi của các nàng.

Vài phi tần bị nàng nhìn đến không được tự nhiên, bỗng nhiên sinh vài phần chột dạ, vội vàng thu hồi tầm mắt bước chân rời khỏi Trân Tú Cung nhanh hơn.

Các phi tần chép kinh trong điện liên tiếp rời đi, rất nhanh đều đi hết.

Thân thể Yến Nguyên bị đông lạnh càng ngày càng vô lực, lúc nàng cố gắng chống đỡ, chợt nghe một tiếng cười lạnh.

"Muội muội cũng biết sai rồi sao." Thục Phi đi ra từ trong điện, trào phúng nhìn Yến Nguyên: "Sau giờ Ngọ bổn cung đã phái người đến mời muội, nhưng không ngờ muội lười biếng như thế, kéo dài tới trễ như vậy mới đến. Bổn cung phụng mệnh bệ hạ quản lý hậu cung, không thể bao che cho muội, cũng chỉ có thể để muội quỳ một canh giờ ở đây."

Nghe Thục Phi mặt không đổi sắc nói ra lời đường hoàng này, Yến Nguyên cảm thấy ghê tởm, lại không nói gì, chỉ ôm ngực cố sức ho, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ho ra máu.

Được như ý nguyện nhìn thấy bộ dáng suy yếu này của Yến Nguyên, tâm tình Thục Phi không khỏi rất tốt, nàng ta quay đầu nói với Tiểu Trác Tử: "Mặc dù còn chưa tới một canh giờ, nhưng bổn cung nhìn Yến Quý nhân như vậy, chung quy là không đành lòng, ngươi sai người dùng kiệu nhỏ, cẩn thận đưa Yến Quý nhân về."

Nghe xong lời này, Yến Nguyên nhíu mày.

Đưa nàng trở về đơn giản vậy sao?

"Vâng, nương nương." Tiểu Trác Tử lên tiếng, âm thầm trao đổi ánh mắt với hai tiểu hoàng môn đang nhấc chân dưới bậc, liền đưa tay đỡ Yến Nguyên: "Yến Quý nhân, nô tài đưa ngài trở về."

Yến Nguyên lảo đảo đứng lên, còn không quên hành lễ trước mặt Thục Phi, trái lương tâm nói: "Đa tạ Thục phi nương nương."

Thục Phi không nói, chỉ cảm thấy người trước mắt này quả nhiên là cực kỳ ngu xuẩn, biết rõ là nàng ta vu hãm, lại còn cảm ơn nàng ta.

Sau khi Yến Nguyên được cung nhân đỡ lên kiệu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nàng tựa đầu vào vách kiệu, thân thể nhất thời buông lỏng xuống, cảm giác khó chịu cũng theo đó mà lan tràn lên, quỳ lâu, không chỉ đầu gối, cả người đều đau nhức khó nhịn.

Cỗ kiệu xóc nảy không thôi, lắc lư đến mức cả người Yến Nguyên sắp rã rời, trong lúc nhắm mắt hỗn loạn, rèm kiệu dường như bị người ta xốc lên rồi buông xuống, cuộc đối thoại giữa Tiểu Trác Tử và hai tiểu hoàng môn khác truyền vào rõ ràng.

"... Hình như là ngất xỉu, ngược lại cũng hay, tiện cho chúng ta ra tay... Chỉ có thể trách số phận nàng không tốt, bị Thục Phi nhằm vào, Thục Phi đêm nay muốn nàng chết, ai dám giữ nàng đến canh năm..."

Nghe đến chữ "chết", Yến Nguyên giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Lát nữa, hai người các ngươi đưa nàng đến trước rừng trúc, dùng tay bóp chết rồi ném vào trong hồ nước xanh biếc." Tiểu Trác Tử dặn dò: "Động tác nhanh nhẹn một chút, đừng gây ra động tĩnh quá lớn bị người phát hiện, hiểu chưa?"

"Trác công công, Thục Phi nương nương làm như vậy có phải là quá rõ ràng hay không, dù sao người là chúng ta đưa trở về, xảy ra chuyện này khó tránh khỏi không bị người có lòng nghi ngờ!" Một tiểu hoàng môn trong đó hỏi.

"Ngu xuẩn." Tiểu Trác Tử mắng khẽ một tiếng: "Ngươi cho rằng vì sao Thục Phi nương nương phải chọn ngày hôm nay, còn cố ý để cho nàng chết đuối ở trong hồ trước rừng trúc, rừng trúc này nghe đồn có chuyện ma quái đã lâu, tối nay nàng mất mạng ở đây, không phải có thể dùng lý do bị quỷ quấn thân để nói cho xong việc sao."

Yến Nguyên ngồi trong kiệu nghe được lời này, vội lấy bàn tay che miệng mình, đề phòng phát ra tiếng. Đôi mắt nàng rung động, ngón tay cũng đang hơi run rẩy, mà người bên ngoài đang không hề kiêng kỵ thương lượng làm sao gϊếŧ nàng.

Nàng cắn môi cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, cho dù như thế nào, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.

Mặc cho kiệu xóc nảy một hồi, Yến Nguyên chợt đập mạnh đầu vào vách kiệu, phát ra một tiếng "rầm", rồi ho khan tê tâm liệt phế, ho xong, nàng dùng giọng yếu ớt nói: "Dừng kiệu..."

Người bên ngoài như không nghe thấy, kiệu vẫn xóc nảy tiếp tục đi, Yến Nguyên đợi một lát, đột nhiên vén rèm, lại cố sức cất tiếng hô một câu.

"Dừng kiệu!"