Chương 16.2: Ngươi đang an ủi trẫm?

Cao hứng thì cao hứng, nhưng nghĩ đến chuyện phải đối mặt sau khi tỉnh lại hôm nay, Yến Nguyên ưu sầu cúi đầu xuống.

Đi gặp Thục phi còn không bằng ngây ngốc cả ngày với bạo quân.

Nàng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Quý Uyên nhắm chặt hai mắt, hô hấp vững vàng, giống như đang ngủ. Yến Nguyên giãn người một chút, muốn đi dạo một vòng bên ngoài trước khi trở lại thân người.

Mới đi được hai bước, ai ngờ một cảm giác choáng váng quen thuộc làm cho nàng thoáng chốc lắc lư như say rượu, làm thế nào cũng đứng không vững.

Trước mắt biến thành màu đen, thân thể không tự chủ được ngã xuống đất, Yến Nguyên chỉ cảm thấy có một bàn tay lớn vươn ra, vững vàng nâng đầu nàng.

Quý Uyên nhìn mèo con hôn mê bất tỉnh, lại nhìn sắc trời bên ngoài, chỉ cảm thấy hôm nay nó hôn mê sớm hơn trước. Động tác của hắn nhẹ nhàng ôm mèo con vào lòng, đứng dậy đi về phía chính điện.

Yến Nguyên mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy đỉnh màn đỏ hải đường quen thuộc, nhịn không được thở dài một hơi.

Xem ra, vẫn là trốn không thoát.

"Cô nương, người tỉnh rồi."

Hạ Nhi vén rèm giường lên, hầu hạ Yến Nguyên đứng dậy rửa mặt chải đầu. Lúc dùng lược giúp Yến Nguyên chải đầu, nàng há miệng, bộ dáng muốn nói lại thôi, một lát sau mới u sầu nói: "Cô nương, vừa rồi, Thục Phi nương nương lại phái người tới nhắc nhở người đừng quên chuyện cầu phúc buổi tối, người... Thật sự muốn đi sao?"

"Đi, đương nhiên là phải đi."

Yến Nguyên bất đắc dĩ, nếu Thục Phi mời nàng chỉ là vì đến Trân Tú Cung trò chuyện, nàng có thể lấy lý do thân thể không khỏe mà từ chối, nhưng hôm nay Thục Phi dùng lý do Cao Tổ Hoàng đế và Hiếu Hiền Thái hậu, làm cho nàng không thể không đi.

Tiến cũng là chết, lui cũng là chết, nàng cắn cắn môi nói: "Hạ Nhi, giúp ta thay quần áo."

Yến Nguyên chọn một chiếc áo dài màu xanh nhạt và một chiếc váy xếp li hoa màu xanh liễu, mộc mạc không phô trương, coi như thích hợp với ngày này. Vì phòng ngừa mùi thơm trên người bị người phát hiện, Hạ Nhi còn buộc một cái túi thơm nhỏ ở trên lưng nàng.

Nàng vừa mới mặc xong y phục, người Thục Phi phái tới đã khẩn cấp dừng ở cửa Ngưng Ngọc Các, cầm đầu chính là Tiểu Trác Tử truyền tin tức ngày đó.

Thấy Yến Nguyên được Hạ Nhi đỡ ra, Tiểu Trác Tử sai người xuống kiệu, âm dương quái khí nói: "Yến Quý nhân, nương nương nhà ta thương cảm ngài thân thể không tốt, cố ý phái kiệu đến, mời ngài lên kiệu đi."

Yến Nguyên và Hạ Nhi nhìn nhau, an ủi vỗ vỗ tay nàng ấy, khom người vào trong kiệu. Thấy hai tiểu hoàng môn nâng kiệu lên, Hạ Nhi đang muốn đuổi theo, lại bị tiểu Trác Tử ngăn cản.

"Đây là đi cầu phúc cho Cao Tổ Hoàng đế và Thái hậu nương nương, không cần ngươi hầu hạ, ở lại Ngưng Ngọc Các đi."

Tiểu Trác Tử phất tay ra hiệu, hai tiểu hoàng môn bước chân mạnh mẽ, bước nhanh rời đi.

Mắt thấy cỗ kiệu đi xa, Hạ Nhi gấp đến độ đuổi theo, run giọng gọi một tiếng "Cô nương", rèm kiệu bị xốc lên, một khuôn mặt hơi tái nhợt thò ra, khẽ gật đầu với nàng, cho nàng ánh mắt yên tâm.

Hạ Nhi chậm rãi dừng lại, đứng tại chỗ cúi đầu nức nở.

Ngồi ở trong kiệu, tay Yến Nguyên bất an khuấy động, đại khái chỉ trong thời gian một nén nhang, kiệu đã đến cửa Trân Tú Cung.

Yến Nguyên xuống kiệu, được dẫn vào điện, tới cửa, chỉ nghe Tiểu Trác Tử nói: "Yến Quý nhân chờ ở đây một lát, nô tài đi vào thông báo một tiếng."

Cửa chính điện mở ra một khe nhỏ, Yến Nguyên hơi nghiêng người nhìn vào bên trong, liền thấy bên trong có không ít thiếu nữ áo hương tóc mai ngồi bên trong, các nàng đều cúi đầu chấp bút, không biết đang chép cái gì.

Yến Nguyên đột nhiên nhớ tới lúc trước Tiểu Trác Tử tới từng nói, Thục Phi triệu tập phi tần hậu cung đến chính là muốn cầu phúc cho Cao Tổ và Hiếu Hiền Thái hậu, nhưng vì sao lúc nàng đến, mọi người đều đã ngồi ở bên trong, vả lại nhìn bộ dáng mệt mỏi, dường như đã ngồi rất lâu.

Trong lòng nàng đột nhiên nảy sinh dự cảm không tốt.

"Yến Quý nhân tới thật sớm."

Tỳ nữ Như Lan bên cạnh Thục Phi trầm mặt đi ra từ trong điện, giọng điệu trào phúng khinh miệt: "Hôm nay Thục Phi nương nương nhà ta lệnh cho các cung sau giờ Ngọ tới đây chép kinh cầu phúc, trời cũng sắp tối rồi, ngài mới khoan thai đến chậm, có biết là đại bất kính với Cao Tổ và Thái hậu không!"

Hai mắt Yến Nguyên khẽ mở, tuyệt đối không nghĩ tới Thục Phi lại chơi chiêu vô sỉ như vậy, rõ ràng là nàng ta báo sai giờ, còn dùng cái này vu cáo hãm hại nàng chậm trễ kiêu ngạo.

Nàng há miệng muốn phản bác, lại bị hai tiểu hoàng môn nhào tới bắt lấy, một người trong đó đè mạnh lên đầu gối nàng, Yến Nguyên không tự chủ được ngã xuống, đầu gối đập xuống mặt đất cứng rắn lạnh lẽo, đau đến mức nàng hít sâu một hơi.