Quý Uyên đặt bàn tay to lên cổ mèo con, nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ cúi người, liền ngửi được trên người mèo con có một mùi hương khí nhạt nhẽo, dường như hương hoa, lại thơm ngào ngạt hơn so với hương hoa một chút, nói là mùi son phấn, lại càng thanh u lịch sự tao nhã, tóm lại là hơi thở trên người nữ tử.
Hai mắt hắn híp lại, mày kiếm nhíu lại: "Tính tình hoang dã như vậy, đây là trêu chọc ai vậy?"
Nhìn vẻ mặt động tác của Quý Uyên, lại nghe hắn nói, Mạnh Đức Dự mơ hồ đoán được vài phần.
Chắc là mèo con này chẳng may dính phải mùi gì.
Bệ hạ nhà hắn xưa nay thích sạch sẽ, không thích mùi lạ nhất, nhất là hương liệu thơm nồng, cho nên trong cung hắn cũng không đốt hương gì. Còn nhớ rõ năm kia, vị Trân Tú Cung kia đánh bạo nhào lên người bệ hạ, cho dù chỉ dính vào một góc áo, Quý Uyên cũng chán ghét sai người đốt cả bộ y bào.
Mạnh Đức Dự thủy chung cảm thấy, với tính tình bệ hạ nhà hắn, thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc, sợ là cả đời không con không ái.
Nhưng mà con mèo con này bẩn, lại không thể thiêu hủy như y bào, chỉ có thể lập tức ôm ra ngoài tắm rửa sạch sẽ.
Đang lúc Mạnh Đức Dự cho rằng Quý Uyên sẽ lệnh cho hắn mang mèo con ra ngoài, lại thấy vẻ mặt Quý Uyên như thường, vuốt ve tay mèo con không ngừng, Mạnh Đức Dự vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí hoài nghi, là hắn đoán sai sao?
Quý Uyên đúng là không thích hương liệu thơm nồng, nhưng ngửi mùi thơm trên người mèo con, lại hiếm khi không chán ghét, thậm chí cảm thấy có vài phần thấm vào lòng người.
"Đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?" Hắn bỗng nhiên hỏi.
"Chuẩn bị xong rồi ạ." Mạnh Đức Dự sửng sốt một cái, cung kính đáp: "Như những năm trước, đều phân phó, hai ngày này tuyệt đối sẽ không có người đến quấy rầy bệ hạ.
Mùng một mùng hai tháng tám hàng năm, là ngày giỗ của Hiếu Hiền Thái hậu và Cao Tổ Hoàng đế, Hiếu Hiền Thái hậu tức Chiêu Dương Công chúa năm đó bị người hạ độc, mà Cao Tổ Hoàng đế thì vào ngày hôm sau gϊếŧ hết cung nhân, theo Hiếu Hiền Thái hậu mà đi. Khi Hoàng đế Khánh An Đế tiền nhiệm còn sống, trong cung giữ kín như bưng đối với việc này, ai cũng không dám nhắc tới, tự nhiên cũng không có người tế bái.
Mà sau khi Quý Uyên lên ngôi, gia phong phụ thân Quý Thừa Tự làm Cao Tổ Hoàng đế, mẫu thân làm Hiếu Hiền Thái hậu, ở hai ngày này hàng năm đóng cửa trai giới, dùng điều này để cầu phúc cho phụ mẫu.
"Đã chuẩn bị xong thì đều đi ra ngoài đi."
Mạnh Đức Dự đứng tại chỗ bất động, bộ dáng muốn nói lại thôi, trong giây lát, chần chờ nói: "Bệ hạ ở một mình, nô tài thật sự là lo lắng, hay là, nô tài vẫn lưu lại cùng ngài đi."
"Không cần, ra ngoài hết đi!" Quý Uyên bình tĩnh nói.
"Vâng."
Mạnh Đức hành lễ, vốn định rời đi, nhưng giương mắt thoáng nhìn mèo con trên giường, liền đưa tay ôm nó.
Yến Nguyên thấy Mạnh Đức Dự tới gần, kích động đứng lên, có thể hai ngày không cần nhìn thấy bạo quân, thật sự là tin tức không thể tốt hơn.
Mắt thấy Mạnh Đức Dự vươn tay về phía nàng, nhưng còn chưa chạm đến nàng chút nào, một bàn tay lớn bỗng nhiên đè nàng lại, thanh âm trầm thấp của nam nhân chợt vang lên.
"Để nó lại."
"Vâng." Mạnh Đức Dự vẫn thu tay về, khom người rời khỏi điện, để lại Yến Nguyên vẻ mặt mờ mịt khẽ nhếch miệng, khóc không ra nước mắt với bóng lưng Mạnh Đức Dự.
Mạnh Đức Dự đi rồi, tiếng bước chân vụn vặt bên ngoài điện xa dần, rất nhanh thứ có thể nghe được xung quanh liền chỉ còn tiếng lá cây rơi lả tả.
Một lát sau, Quý Uyên vốn lười biếng nằm trên giường đứng lên, quay đầu thản nhiên liếc mèo con một cái.
Yến Nguyên lập tức căng thẳng, đã thấy Quý Uyên không để ý đến nàng, đi thẳng đến bàn gỗ hoa lê.
Hắn đưa tay đến dưới bàn, không biết chạm vào cơ quan gì, phía Đông chợt truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, một cánh cửa ngầm chậm rãi xuất hiện.
Khi Yến Nguyên trợn mắt há hốc mồm, Quý Uyên đã bước vào trong cửa. Nàng vốn định tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi, không để ý tới, nhưng tò mò lại như lông vũ gãi đến trong lòng nàng ngứa ngáy khó nhịn.
Trong nháy mắt khi cửa ngầm khép lại, thân thể đã không tự chủ được lẻn vào.
Sau cửa là một mật đạo chật chội, tối đen ẩm ướt, gần như đưa tay không thấy được năm ngón, Yến Nguyên đánh bạo đi một hồi, liền thấy một thềm đá thình lình xuất hiện trước mắt.
Bậc đá xuống phía dưới, sâu không thấy đáy, không biết kéo dài đến nơi nào.
Trong mật đạo âm khí dày đặc, động tĩnh rất nhỏ đều có thể tạo thành tiếng vọng lớn, Yến Nguyên bỗng dưng có chút hối hận, muốn lui về, nhưng cửa bước vào đã đóng lại.
Nàng chỉ có thể kiên trì nhảy xuống thềm đá, một lát sau, liền trở lại trên mặt đất bằng phẳng, nhưng vừa ngẩng đầu lên, Yến Nguyên lại bối rối.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện hai lối rẽ, nàng ngồi tại chỗ cẩn thận ngửi ngửi, hai tai dựng thẳng, chạy về phía bên phải.
Trong mật đạo bên phải mơ hồ lưu lại hơi thở của Quý Uyên, Yến Nguyên chạy một hồi liền cảm thấy trước mắt dần dần sáng ngời, cuối một thềm đá hướng lên trên cuối cùng cũng xuất hiện lối ra.
Cánh cửa ngầm đang chậm rãi khép lại, Yến Nguyên đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, nhanh chóng xông lên, vừa vặn chui ra từ khe hở nhỏ xíu.
Nhìn cánh cửa ngầm đóng kín mít phía sau, Yến Nguyên quay đầu lại nhìn cái đuôi suýt nữa bị kẹp lấy, may mắn thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vòng qua bình phong trước cửa ngầm, đưa mắt nhìn bốn phía, liền thấy mình đang ở trong một cung điện xanh vàng rực rỡ, hết sức xa hoa.
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, cẩn thận lắng nghe, cũng không nghe thấy xung quanh có quá nhiều tiếng người, chỉ có một tiếng bước chân cực nhẹ, chắc là đến từ Quý Uyên.
Yến Nguyên chạy ra ngoài điện, gió thu hiu thổi qua, cuốn theo lá rụng điêu tàn thổi tới dưới chân nàng. Yến Nguyên vừa ngẩng đầu, không khỏi ngây ngẩn cả người, chỉ thấy bên ngoài tường đỏ, trúc xanh cao lớn chập chờn đón gió như sóng lớn cuồn cuộn, tầng tầng chồng lên nhau, lá trúc ma sát phát ra tiếng sột soạt, quanh quẩn bên tai nàng không thôi.
Nàng hoảng hốt chậm rãi đi ra ngoài cửa điện mở rộng, một mảnh rừng trúc rậm rạp đập vào mắt, tựa hồ nhìn không thấy điểm cuối.
Yến Nguyên nhớ rõ, lúc ở thôn trang, Lý ma ma từng nói với nàng một ít mật tân Hoàng cung lưu truyền trên phố.
Sau khi Cao Tổ Hoàng đế Quý Thừa Tự mưu triều soán vị, liền nhốt Chiêu Dương Công chúa tiền triều tức Hiếu Hiền Thái hậu ở trong tẩm cung, bốn phía dùng rừng trúc rậm rạp vây quanh, khiến cho bà giống như chim trong l*иg khó có thể chạy thoát.
Yến Nguyên xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía một tấm biển chữ vàng nền xanh treo trên cửa cung, đúng như nàng đoán, trên đó rõ ràng viết ba chữ to.
Lộ Hoa Cung.