Chương 15.1: Mùi thơm này hiếm khi không làm hắn chán ghét

Chuyện Thục Phi khiến Yến Nguyên tâm phiền ý loạn, ngay cả ban ngày cũng không có tinh thần gì, chỉ yên lặng nằm ở trên giường nhỏ tâm sự nặng nề.

May mắn hai ngày nay Quý Uyên vô cùng bận rộn chuyện chính sự, cũng không rảnh để ý tới nàng, mới khiến Yến Nguyên không quá lo lắng đề phòng, cũng có thể trộm được một chút thanh nhàn.

Ngày Thục Phi nói muốn đón nàng đi Trân Tú Cung, Ngự Thư Phòng vô cùng bận rộn, nhóm tiểu hoàng môn cầm đồ ra vào, không biết đang làm cái gì.

Lý Phúc thấy nàng ngoan ngoãn nằm ở trên giường, thấy tay không đủ, liền đi hỗ trợ.

Ngay từ đầu Yến Nguyên rất ngoan ngoãn, nhưng nằm một lúc, không khỏi nổi lên tâm tư.

Nàng duỗi thẳng chân trước giãn ra thân thể, dùng dư quang đánh giá bốn phía, thừa dịp không người chú ý, lần nữa linh hoạt nhảy ra bệ cửa sổ leo lên nóc nhà.

Dựa vào kinh nghiệm lần trước, lần này Yến Nguyên theo mùi Hạ Nhi rất nhẹ nhàng mà tìm được Ngưng Ngọc Các.

Hạ Nhi đang ngồi trong sân, mới may xong túi thơm, cắn nút thắt, chỉ nghe một tiếng "meo meo", ngẩng đầu liền thấy mèo con trắng như tuyết kia đã lặng lẽ đi tới trước mặt nàng.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Hạ Nhi ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu mèo con, chẳng biết tại sao, rõ ràng chỉ gặp qua hai lần, nàng lại cảm giác mình và này mèo con này vô cùng thân cận.

"Nếu công công tìm không thấy ngươi, chỉ sợ là sẽ sốt ruột, ngươi mau trở về đi."

Nàng còn chưa dứt lời, mèo con đã tiến đến bên chân nàng, nghiêng đầu cọ cọ chân nàng.

Thấy nó đáng yêu, Hạ Nhi cũng không đành lòng đuổi nó, sau khi chơi với nó trong chốc lại, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Có phải là ngươi đói bụng không?"

Mèo con kia giống như là nghe hiểu được lời của nàng, không tiếp tục quấn lấy nàng, mà là ngẩng đầu, "meo" một tiếng với nàng.

Hạ Nhi đứng lên, sờ sờ đầu nó: "Ngươi ở chỗ này chờ, ta rất nhanh sẽ trở lại."

Yến Nguyên ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, nhìn Hạ Nhi đi xa, cho đến khi nhìn người đi vào nhĩ phòng, mới nhanh chóng chạy về phía phòng chính.

Cửa phòng chính khép hờ, chỉ hơi mở ra một khe nhỏ, Yến Nguyên dựa vào thân thể mềm mại của mèo cmaf dễ dàng chui vào khe hở.

Trong phòng yên tĩnh đến lợi hại, vừa vào cửa, một mùi hương làm nàng quen thuộc đập vào mặt.

Có thể từ nhỏ ngửi được mùi hương trên người mình, hoặc là quá mức quen thuộc, Yến Nguyên đã sắp không cảm nhận được nữa, bây giờ với dáng vẻ của mèo con, mùi hương ngửi được lại trở nên nồng nặc dị thường.

Nàng chậm rãi đi về phía giường, chẳng biết vì sao, tâm tình đột nhiên trở nên vô cùng khẩn trương.

Bởi vì thân thể thấp bé, cho dù đến trước giường, nàng cũng không nhìn thấy dáng vẻ của người trên giường, Yến Nguyên chỉ có thể chui vào từ dưới màn giường, giơ chân trước lên nhảy lên, vững vàng đáp xuống trên tấm chăn mềm mại.

Chợt nhìn thấy khuôn mặt khiến nàng quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ kia, Yến Nguyên luôn cảm thấy có chút quái dị, nàng không ngờ có một ngày mình lại dùng phương thức này để nhìn thấy mình.

Yến Nguyên đi tới đầu giường, ngồi một lúc lâu, chợt vươn móng vuốt đi về phía khuôn mặt hơi nhợt nhạt kia.

Thời khác móng vuốt chạm đến da thịt, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, hít sâu vài lần, mới lần nữa chậm rãi mở mắt.

Thấy trước mắt vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, Yến Nguyên cúi đầu, ủ rũ rũ hai tai.

Cũng đúng, đυ.ng một cái là có thể trở lại trong thân thể mình, ý nghĩ hoang đường như vậy làm sao có thể trở thành sự thật đây.

Yến Nguyên kề sát người mình, nằm trên chăn mềm mại, phiền loạn lăn hai vòng, hôm nay Thục Phi sẽ đón nàng đi Trân Tú Cung, nàng còn không biết phải làm thế nào cho phải.

Nếu đã không thể trở lại thân người, còn không bằng để cho nàng làm mèo một ngày, để cho mình mê man ở nơi đó, nói không chừng còn có thể mượn chuyện này tránh được một kiếp.

Đang lúc Yến Nguyên lăn lộn trong giường, Hạ Nhi không tìm thấy mèo con xung quanh đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái liền thấy trong giường có cái gì đang động đậy, tiến lên nhìn, liền thấy hồ nô kia đang thoải mái nằm ở bên cạnh cô nương nhà nàng.

Hạ Nhi nhất thời liền nóng nảy, phất tay liền đuổi nó đi: "Đi đi đi, mau tránh ra, mau tránh ra..."

Mèo con bị nàng duổi xuống giường, quay đầu nhìn nàng một cái, lại còn có chút lưu luyến, Hạ Nhi tức giận hô lên: "Đi mau, đi mau, về sau không cho ngươi đến nữa!"

Mặc dù nàng thích con mèonày, nhưng dù sao cũng phải đặt an nguy của Yến Nguyên lên hàng đầu, sau khi mèo con đi, Hạ Nhi lo lắng kiểm tra trên người Yến Nguyên một lần, thấy nàng không sao, mới coi như thở phào nhẹ nhõm.

Yến Nguyên lưu luyến rời khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhảy lên tường đỏ vội vàng trở về Ngự Thư Phòng.

Nếu nàng không trở về, chỉ sợ Lý Phúc khó thoát khỏi trách phạt của Mạnh Đức Dự.

Nàng dọc theo đường cũ trở về, leo lên cây chuối tây, thả người nhảy vào trong cửa sổ khép hờ, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai tròng mắt đen kịt như mực kia gần ngay trước mắt, gắt gao khóa chặt nàng.

Yến Nguyên cả kinh "meo" một tiếng, còn chưa kịp chạy trốn, đã bị một bàn tay lớn bắt lại.

Nhìn Quý Uyên cầm quyển sách trong tay, nửa tựa vào chiếc giường nhỏ, Yến Nguyên đành phải nhận mệnh ngồi xuống, ai dạy nàng tự chui đầu vào lưới, trực tiếp nhảy vào lòng người.

Mạnh Đức Dự đứng ở trước giường nhỏ, thấy mèo con bình an vô sự trở về, trái tim mới coi như hạ xuống: "Bệ hạ, ngài xem, không phải Viên chủ tử đã trở về sao, ngài không cần lo lắng, mèo thích tự do, có lẽ là đi dạo một vòng."

Quý Uyên nghe vậy nhàn nhạt liếc hắn một cái, giọng trầm lạnh: "Trẫm từng nói lo lắng cho nó sao?"

"Là nô tài lắm miệng, nô tài lắm miệng." Mạnh Đức Dự giả vờ tát vào mặt mình hai cái, ngước mắt nhìn quyển sách trên bàn nhỏ nửa ngày cũng chưa lật qua một trang, âm thầm bĩu môi.