Chương 2.1: Biến thành mèo con

Cơn đau này chỉ chợt lóe lên, nhanh đến mức Yến Nguyên cho rằng mình sinh ảo giác.

Nàng nghi hoặc sờ sờ ngực, nhưng đã không phát hiện được cảm giác đau đớn vừa rồi.

Yến Nguyên khẽ nhìn mèo con ngoan ngoãn đáng yêu này, rất nhanh ném việc này ra sau đầu.

Nàng ôm mèo con ngồi xuống ghế đá trong viện, đặt nó lên đầu gối vuốt lông. Mèo con này dường như cũng không sợ người lạ, híp mắt lại, một bộ dáng thích ý hưởng thụ.

Tâm tình còn có chút bối rối của Yến Nguyên cũng dần dần bình phục lại.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa viện đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập.

Yến Nguyên cho rằng là Hạ Nhi, vừa quay đầu lại thấy một người ăn mặc nội thị, đẩy cửa khép hờ vội vàng đi vào, hắn thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, bộ dáng bối rối luống cuống, cho đến khi nhìn thấy thứ trên đầu gối Yến Nguyên, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Xem như là tìm thấy..."

Người nọ bước nhanh tiến lên, sau khi thấy rõ dung mạo của Yến Nguyên đột nhiên sửng sốt, phản ứng giống như tiểu hoàng môn lúc trước.

Trong chốc lát, hắn phục hồi tinh thần, vội vàng thi lễ nói: "Nô tài gặp qua Yến Quý nhân."

Đột nhiên có một người xa lạ xông vào, trái tim Yến Nguyên còn chưa hoàn toàn buông xuống lại chợt nhấc lên: "Ngươi là người nào?"

Thấy Yến Nguyên nhíu mày có chút cảnh giác nhìn hắn, người tới hồi bẩm: "Nô tài là Lý Phúc hầu hạ ở Ngự Thư Phòng, trong lòng quý nhân là mèo con Bắc Vực tiến hiến cho bệ hạ, nô tài vừa mới không cẩn thận thả nó đi. Con mèo này trân quý, Quý nhân có thể trả lại nó cho nô tài không?"

Lý Phúc nuốt nước miếng, trong lòng kỳ thật có chút thấp thỏm, dù sao mới gặp Yến Quý nhân này, không nắm chắc được tâm tính của vị này, nếu là người khắc nghiệt khó hầu hạ, không trả lại mèo con cho hắn thì nên làm thế nào cho phải.

Yến Nguyên đánh giá Lý Phúc từ trên xuống dưới, thấy khuôn mặt hắn hiền lành, cũng không giống nói dối, chần chờ một lúc lâu, đứng dậy đưa mèo con trong ngực cho hắn.

"Cho ngươi này."

"Đa tạ Quý nhân, đa tạ Quý nhân."

Lý Phúc mừng rỡ, vội vàng cúi người cung kính tiếp nhận, cách gần, hương thơm trên người Yến Nguyên mơ hồ chui vào trong mũi hắn, thanh lệ thanh nhã, cực kỳ quyến rũ người khác, đầu óc Lý Phúc nóng lên, đúng là nhịn không được buột miệng hỏi: "Hương liệu Quý nhân dùng thật dễ ngửi, chắc là hương cực kỳ quý trọng đúng không?"

Yến Nguyên nghe được lời này, mày tú nhíu lại, thân thể hơi cứng đờ, nhịn không được lui về phía sau một bước.

Nàng còn chưa mở miệng, Hạ Nhi đến ngự thiện phòng lấy đồ ăn cũng không biết đã trở về từ khi nào, chạy bước nhỏ tiến lên, nghiêng người chắn trước mặt Yến Nguyên thay nàng đáp: "Hương này là Quý nhân nhà ta cố ý tìm người điều chỉnh, khó tránh khỏi độc đáo một chút."

Nhìn tiểu tỳ nữ trước mắt bộ dáng đề phòng, Lý Phúc cũng biết lời này của mình hỏi hơi mạo muội vô lễ, hắn ngượng ngùng cười một tiếng, lại liên tục nói vài tiếng cảm ơn với Yến Nguyên, lúc này mới vội vàng rời đi.

Đợi người ta vừa đi, Hạ Nhi lập tức nói với Yến Nguyên: "Cô nương, chuyện mùi hương trên người người, lúc nào cũng phải lưu ý một chút, đừng để người ta phát hiện tình hình thực tế, đợi lát nữa nô tỳ sẽ tìm kiếm đồ vật có thể dùng được, làm cho cô nương một túi thơm, che giấu mùi hương."

Yến Nguyên gật gật đầu, nàng hiểu được Hạ Nhi đang lo lắng cái gì, mùi hương trên người nàng căn bản không phải do hương liệu cao cấp tạo ra, mà là tự nhiên phát ra từ cơ thể.

Lúc nàng mới được đưa đến trang trại, còn chỉ mới sáu tuổi, mùi hương trên người không rõ ràng như bây giờ, nhưng theo tuổi tác càng lúc càng lớn, lại càng không che dấu được.

Lý ma ma trước kia hầu hạ Yến Nguyên ở điền trang vì để bảo vệ Yến Nguyên, cũng sẽ thỉnh thoảng làm hai cái bao thơm nồng đậm che dấu mùi thơm vốn có trên người Yến Nguyên, dù sao việc này quá mức quỷ dị, hơn nữa dung mạo này của Yến Nguyên, nếu tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến cho người có tâm làm văn chương.

"Trước đừng nói những thứ này, cô nương, người cũng đói bụng đi, mau dùng bữa trưa đã."

Hai người vào phòng, Hạ Nhi mở hộp thức ăn ra, đặt thức ăn và bát đũa lên trên bàn tròn bằng gỗ đàn hương.

Một món đậu phụ phù dung, một món ray trộn lạnh, còn có một bát canh gà nhỏ.

Yến Nguyên có chút kinh ngạc, nhìn thấy hoàn cảnh tẩm điện này, nàng vốn tưởng rằng bữa ăn của mình hẳn là không tốt hơn bao nhiêu, nàng không xác định nói: "Đây thật sự là Ngự Thiện Phòng cho ta?"

Hạ Nhi cười đáp: "Đúng vậy, nô tỳ vốn cũng không tin, nhưng người giúp việc bếp nưởi Ngự Thiện Phòng kia đã xác nhận vài lần mới giao cho nô tỳ."

Yến Nguyên nhìn chằm chằm bàn thức ăn này, thầm nghĩ nếu là bữa ăn sau này cũng là như thế, vậy cuộc sống của nàng ở trong cung coi như là hưởng thụ nhiều hơn ở bên ngoài.

Thẩm thị không thích nàng, trước kia khi ở Vị Lăng, ỷ vào Yến Triệt Viễn không dám nói thêm gì, liền thường cắt xén ăn mặc và chi phí sinh hoạt của nàng, cho nên nàng thường một ngày ba bữa ăn đều là ít nước canh, chỉ ngẫu nhiên Lý ma ma không nhìn nổi, sẽ móc tiền hàng tháng của mình mua chút thịt cho nàng ăn, nàng mới có thể miễn cưỡng có bữa ăn ngon.

Nàng ngửi ngửi mùi canh gà mê người, quay đầu nói: "Hạ Nhi, hay là ngồi xuống ăn cùng ta luôn đi?"

Hạ Nhi lắc đầu: "Thân phận cô nương hôm nay là Quý nhân, nô tỳ sao có thể dùng bữa cùng ngài, để người ta nhìn thấy không tốt, nô tỳ nghe nói trong cung có phòng bếp chuyên môn chuẩn bị bữa ăn cho cung nhân, nô tỳ đến đó ăn là được."

"Vậy thì mau đi đi." Yến Nguyên đẩy nàng.

"Nhưng... Nô tỳ còn muốn hầu hạ cô nương dùng bữa." Hạ Nhi do dự nói.

"Ta không cần ngươi hầu hạ, ngươi mau đi đi, chớ lỡ canh giờ."

Hạ Nhi quả thực đói khát khó nhịn, đêm qua bị Thẩm thị giữ lại đến bây giờ nàng vẫn chưa ăn gì, thấy Yến Nguyên kiên trì, nàng chần chờ một lúc lâu vẫn rời đi.

Yến Nguyên ngồi xuống múc cho mình nửa chén canh gà, hương thơm của canh gà này xông vào mũi, vào miệng tươi ngon, không hổ là tay nghề của đầu bếp Ngự Thiện Phòng. Nhưng sau khi uống vào, mặt mày Yến Nguyên lại rũ xuống, thần sắc ảm đạm hơn nhiều.

Nàng nhớ tới nương nàng Trần thị, một đêm trước khi vứt bỏ nàng ở Yến gia, Trần thị từng tự mình đi phòng bếp nấu cho nàng một chén canh gà, sau đó vừa nhìn nàng uống canh, vừa rưng rưng nói vô số lời xin lỗi.

Yến Nguyên cũng không hận Trần thị, thậm chí có chút nhớ bà. Kể từ khi nàng có ký ức, Trần thị liền một đường mang theo nàng gian nan đi đến Vị Lăng, hai người thường xuyên ngủ ngoài đường, quần áo tả tơi, ăn không no bụng. Nhưng phàm là có một miếng ăn, Trần thị đều sẽ để lại cho nàng ăn trước.

Yến Nguyên còn nhớ rõ, trước kia, Trần thị thích nhất là ôm nàng vào trong ngực, gọi từng tiếng "Nguyên Nguyên" không biết mệt.

Tuy rằng Yến Nguyên ngẫu nhiên sẽ cảm thấy Trần thị giống như xuyên qua nàng để gọi người khác, nhưng trong trí nhớ của Yến Nguyên, sự ấm áp của người nhà kia vẫn đều là do Trần thị cho nàng.

Nàng nhìn về phía tường cung cao lớn trong viện, trong lòng cảm khái, không biết nương nàng hiện tại ở nơi nào, về sau còn có cơ hội gặp lại bà hay không.

Còn không đợi nàng tiếp tục thương cảm, Yến Nguyên chợt cảm thấy bụng dưới kịch liệt quặn đau, đau đến mức trán nàng đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.

Nàng che bụng, tưởng là ăn hỏng đồ, thử đứng lên, lại đau đến ngã xuống đất, sau một khắc, trong cổ họng nóng lên, miệng liên tiếp nôn ra mấy ngụm máu, máu tươi tràn đầy đất, tanh hồng đến chói mắt.

Trong đầu Yến Nguyên trống rỗng, trước mắt dần dần mơ hồ đen sạm, nàng muốn nói cái gì, nhưng ngay cả tiếng nói cũng không phát ra được, trước khi hoàn toàn hôn mê, cuối cùng nàng mới phản ứng lại.

Nàng bị đầu độc!