Chương 1.2: Vào cung

Nàng từ trước đến nay đều coi mệnh lớn hơn trời, chỉ cần có thể nhịn giận để sống sót, còn lại đều không tính là chuyện lớn.

Một đường hướng Tây, cung điện hai bên càng thêm thê lương hoang vắng, đi nửa canh giờ, tiểu hoàng môn mới dừng lại trước một cánh cửa sơn son loang lổ phai màu.

Hắn ứng phó nói hai câu, trước khi đi chợt nói: "Yến Quý nhân vừa mới tiến cung không rõ ràng lắm, Thục Phi nương nương là phi tần có vị trí cao nhất trong hậu cung bệ hạ hiện giờ, nàng là nữ nhi của Thủ phụ Tô đại nhân trong nội các, Quý nhân sau này gặp phải, không thể va chạm."

Nhiều tiểu hoàng môn cũng không dễ nói chuyện, hắn cũng không thể công khai nói cho Yến Nguyên biết, Thục Phi nương nương là một kẻ kiêu ngạo lại ngu xuẩn, các cung phi đều trốn tránh bệ hạ, chỉ có nàng trông mong được vinh sủng.

Ỷ vào bệ hạ mặc kệ, làm bậy làm bạ ở trong cung, phàm là phi tần có vài phần tư sắc, đều không khỏi bị Thục phi nhắm vào.

Hắn cũng không phải có ý tốt, chỉ là thu tiền làm việc, ít nhiều cũng cần nhắc nhở một câu.

Sau khi tiểu hoàng môn đi, Hạ Nhi mang Yến Nguyên vào phòng, qua loa dùng tay áo lau bụi bặm trên ghế gỗ, đỡ nàng ngồi xuống.

"Cô nương, ngài có cảm thấy thoải mái một chút không?"

Yến Nguyên hơi gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi."

Thấy bộ dáng suy yếu này của Yến Tranh, lại ngẩng đầu nhìn căn phòng rách nát này, vành mắt Hạ Nhi đỏ lên, không khỏi nghẹn ngào nói: "Cô nương, sau này chúng ta nên làm thế nào cho phải, chuyện phu nhân bắt ngài thay Nhị tiểu thư tiến cung, nhất định là gạt lão gia vụиɠ ŧяộʍ làm, không bằng ngài nghĩ cách nhắn tin cho lão gia, bảo hắn cứu ngài xuất cung."

Yến Nguyên lắc đầu.

Hoàng cung không phải tửu quán, há là muốn tới liền đến, muốn đi thì đi. Hạ Nhi suy nghĩ quá ngây thơ rồi, ngay cả Thẩm thị gạt Yến Triệt Viễn làm việc này, hiện giờ cũng không có đường lùi, nếu muốn bảo vệ tính mạng, biện pháp tốt nhất, chính là đâm lao phải theo lao.

Nàng cố gắng cười nói: "Kỳ thật ở trong cung cũng không có gì không tốt, tốt xấu gì cũng không cần lo lắng phu nhân lúc nào cũng gây khó dễ, cuộc sống tuy tẻ nhạt, nhưng cũng coi như an ổn tự tại, có phải hay không?"

Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng bàn tay Yến Nguyên rũ xuống dưới tay áo lại bất an nắm lại đang bán đứng nàng.

Trong cung này nếu thật sự tốt như vậy, Thẩm thị sao có thể hao hết tâm tư thay mận đổi đào, để nàng thay Yến Khê tiến cung đây. Nghe nói đương kim bệ hạ tàn bạo bất nhân, ham gϊếŧ thành tính, là một bạo chúa gϊếŧ người không chớp mắt, thân ở hoàng cung này lúc nào cũng phải lo lắng tính mạng của mình.

Hạ Nhi nghe vậy hít mũi một cái, nàng đi theo Yến Nguyên gần mười năm, còn có thể không biết tính tình của Yến Nguyên sao, biết được nàng lúc này căn bản là đang cố gắng chống đỡ thôi.

Nghĩ đến chuyện Yến Tranh gặp phải hôm nay, lại nhớ đến thân thế của nàng, Hạ Nhi càng đau lòng cô nương nhà nàng. Hạ Nhi từ nhỏ đã mất phụ mẫu, bảy tuổi đã bị Nhị thúc bán vào Yến phủ làm tỳ, chuyện về Yến gia tự nhiên hiểu rõ hơn một chút so với người khác.

Cô nương nhà nàng Yến Nguyên là trưởng nữ của Yến gia, so với Nhị tiểu thư Yến Khê thì còn lớn hơn một tuổi, lại không phải do chính thê Thẩm thị sinh ra, tuy bên ngoài nói nàng là thứ nữ do di nương sinh ra, nhưng chân chính biết được nội tình đều hiểu được thân thế của Yến Nguyên phức tạp hơn nhiều.

Nói đến, vẫn là phụ thân của Yến Nguyên, Yến Triệt Viễn năm đó tự tạo nghiệt.

Yến Triệt Viễn vốn là xuất sinh bần nông, phụ thân là tá điền bình thường ở thôn Tiểu Sơn, lại bởi vì tư chất hơn người của hắn, hơn hai mươi tuổi liền vượt qua kỳ thi Hương, trở thành cử nhân duy nhất trong mười dặm tám xã.

Yến Triệt Viễn từ nhỏ đã do phụ mẫu làm chủ đặt một cửa hôn sự, năm mười chín tuổi cưới một cô nương họ Trần cùng thôn, Trần thị vào năm Yến Triệt Viễn trúng cử đã mang thai sinh ra một nữ nhi, đứa nhỏ kia chính là Yến Nguyên.

Nhưng đứa nhỏ mới đầy tháng, Yến Triệt Viễn liền đi lên kinh đi thi, trên đường đi ngang qua Vị Lăng, Thái thú Vị Lăng Thẩm Đạc nhìn trúng tài hoa của hắn, mời hắn ở nhờ trong nhà, lại không nghĩ Yến Triệt Viễn và ái nữ Thái thú thầm sinh tình cảm, thậm chí còn châu thai ám kết (gạo nấu thành cơm).

Sau khi sự tình bại lộ, Thẩm Đạc vì bảo toàn danh dự của nữ nhi, lệnh cho Yến Triệt Viễn sau khi thi khoa khảo, lập tức trở về Vị Lăng cưới nữ nhi mình. Ba tháng sau, Yến Triệt Viễn thi đỗ tiến sĩ, dưới sự khơi thông của Thẩm Đạc, đi Vị Lăng làm quan, rất nhanh liền trở thành rể hiền của Thái thú Vị Lăng.

Yến Triệt Viễn vì mượn thanh thế địa vị của nhạc phụ từng bước thăng tiến, cố ý giấu diếm chuyện đã cưới thê, thậm chí nhiều năm qua ngay cả một phong thư gửi gia đình cũng không có.

Vài năm sau, sông Hoàng Hà bị ngập lụt, đập lớp vỡ đê đã nhấn chìm nhiều đồng ruộng và thôn trang, vô số người dân phải di dời, nhà cửa tan cửa, quê hương của Yến Triệt Viễn cũng không may mắn thoát chết. Yến Triệt Viễn vốn tưởng rằng dưới tai họa như vậy, trong nhà hắn hẳn là không có người còn sống sót, không ngờ có một ngày, Trần thị lại đột nhiên mang theo Yến Nguyên tìm tới cửa.

Thẩm thị vì thế mà nháo với Yến Yến Triệt Viễn, Thẩm Đạc đau lòng nữ nhi, nghĩ đến Yến Triệt Viễn giấu diếm lừa gạt hắn, dưới cơn thịnh nộ, lấy tiền đồ quan vị uy hϊếp Yến Triệt Viễn phải xử lý việc này. Yến Triệt Viễn bất đắc dĩ, đành phải cho Trần thị một phong hưu thư cùng một ít ngân lượng, yêu cầu nàng mang theo Yến Nguyên rời đi, không được nhắc đến quan hệ của hai người với bên ngoài.

Trần thị gật đầu đáp ứng, nhưng hôm sau lại chỉ mang đi ngân lượng, để lại hưu thư đã xé nát và Yến Nguyên còn nhỏ.

Rốt cuộc là cốt nhục ruột thịt, Yến Triệt Viễn không hạ được quyết tâm vứt bỏ, lại sợ Thẩm thị thấy Yến Nguyên không thích, liền ném nàng ra trang tử ngoài thành nuôi nấng.

Vừa nuôi đã gần mười năm, thẳng đến lần này Yến Triệt Viễn thăng chức, mới đưa theo Yến Nguyên cùng nhau đến kinh sư.

Hạ Nhi vốn còn không rõ, Thẩm thị chán ghét Yến Nguyên như vậy, sao không ném nàng ở Vị Lăng, tùy tiện tìm nhà đuổi đi, thì ra là đã sớm tính toán.

Biết mình khóc lóc sẽ chỉ làm cho Yến Nguyên càng thêm bất an, Hạ Nhi lau nước mắt, bắt tay dọn dẹp phòng.

Nơi này gọi là Ngưng Ngọc Các, mặc dù là rách nát thê thảm, nhưng vẫn rất lớn, Hạ Nhi mất hơn nửa canh giờ, mới có thể thu dọn sạch sẽ phòng ngủ của Yến Nguyên, thấy canh giờ không còn sớm, liền đi theo phương hướng tiểu hoàng môn chỉ mà đến Ngự Thiện Phòng lấy bữa trưa cho Yến Nguyên.

Mê dược gần như đã hết, một mình Yến Nguyên buồn chán đi quanh trong viện, lại nghe trong góc đột nhiên phát ra vài tiếng mèo kêu.

Nàng theo tiếng nhìn lại, đặt tầm mắt dưới một gốc cây bạch quả ở góc tường, trong tầng tầng lớp lớp lá cây vàng ố, lộ ra một chút lông tơ trắng như tuyết.

Yến Nguyên từ trước đến nay thích mèo, trước kia ở trên thôn trang, nàng thường lén Lý ma ma chăm sóc nàng vụиɠ ŧяộʍ cho mấy còn mèo hoang ăn.

"Meo, meo..."

Yến Nguyên học vài tiếng mèo kêu, chợt thấy lá cây run rẩy, một cái đầu xù xì tròn vô đột nhiên chui ra từ giữa lá cây, một xanh một vàng, một đôi mắt dị sắc lóe lên ánh sáng rực rỡ, bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng.

Trong lúc nhìn nhau, trong lòng Yến Nguyên bỗng nhiên sinh ra vài tia khác thường nói không nên lời.

Đang lúc nàng thất thần, mèo con bất ngờ từ trên cây vọt xuống, nhào thẳng về phía Yến Nguyên, Yến Nguyên vội vàng đưa tay đón, vững vàng ôm nó vào trong ngực.

Mèo con kia chỉ to bằng một nửa cánh tay Yến Nguyên, toàn thân trắng như tuyết, lông dài mềm mại, Yến Nguyên nhịn không được vuốt ve vài cái, thấp giọng nói: "Ngươi là mèo trong cung nào, sao lại chạy tới nơi này?"

Mèo con dùng cái đầu tròn trịa ủi ủi trong ngực, chợt vùi đầu liếʍ liếʍ tay phải của Yến Nguyên.

Yến Tranh thuận thế mở bàn tay ra, lòng bàn tay có mấy vết ngón tay rõ ràng, cắm vào da thịt, chảy ra từng giọt máu.

Đây là vừa rồi trước khi tiến cung, Phương ma ma e sợ nàng để lộ chân tướng, cảnh cáo bóp vào lòng bàn tay nàng.

Thấy mèo con kia nhìn chằm chằm vết thương trong lòng bàn tay trong chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn về phía nàng, chớp chớp mắt, dường như đang hỏi thăm, Yến Nguyên nhếch môi cười nói: "Không sao, không đau."

Đang lúc nàng muốn thu lại lòng bàn tay, mèo con kia đột nhiên tiến lên, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ sạch nàng mấy giọt máu chảy ra từ trên vết thương của nàng.

Đây là muốn chữa thương cho nàng sao?

Trong lòng Yến Tranh sinh ra chút ấm áp, vuốt ve đầu mèo con, nhưng trong nháy mắt đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, ngực như bị cắn xé đau xót.

Tác giả có lời muốn nói:

Mèo con trong truyện chính là mèo sư tử Sơn Đông (mọi người có thể tra từ này để tìm hiểu thêm về mèo này: 临清狮猫), mọi người cũng có thể đi tìm kiếm ảnh của mèo sư tử Sơn Đông, đây là một con mèo gốc Trung Quốc ~

P/s: Cơ bản là mình tra google thì không ghi gì về giống mèo này, nhưng khi tra bằng tên tiếng trung thì có ra web này giới thiệu về nó: https://zhuanlan.zhihu.com/p/60194560. Mọi người có thể mở ra dùng google dịch để tìm hiểu thêm và xem ảnh ẻm nó.