Chương 12.2: Hắn không phải không nỡ rời xa con mèo này

Yến Nguyên dựa lưng vào đầu giường, đột nhiên che ngực, làm bộ khó chịu: "Hạ Nhi, ta cảm thấy có chút khó chịu, em có thể giúp ta mời Liễu Thái y tới không?"

"Cô nương không khỏe ở chỗ nào?" Hạ Nhi bối rối hỏi.

"Chỉ... Hơi khó thở thôi." Yến Nguyên chột dạ nói dối.

"Vậy ngài mau nằm xuống." Hạ Nhi vội vàng đỡ Yến Nguyên nằm xuống; "Bây giờ nô tỳ đi đến Thái Y Viện mời Thái y."

Nhìn bộ dáng sốt ruột vội vàng hoảng hốt của Hạ Nhi, Yến Nguyên không khỏi có chút áy náy, từ khi nàng sinh bệnh tới nay, vẫn luôn là Hạ Nhi chăm sóc nàng, nàng âm thầm hạ quyết tâm, đợi sau khi nàng khỏi hẳn, nhất định sẽ đối xử tốt với Hạ Nhi.

Hạ Nhi đi rất nhanh, lúc trở về nói cho Yến Nguyên, Liễu Thái y không có ở đó, trước đó không lâu hắn đã được bệ hạ triệu đến Ngự Thư Phòng.

Nàng không tiện nói cho Yến Nguyên, ngoại trừ Liễu Thái y, ai cũng không muốn đến Ngưng Ngọc Các khám bệnh cho Yến Nguyên.

"Cô nương, có phải ngài rất không thoải mái hay không?" Hạ Nhi rưng rưng hỏi.

"Ta không sao, không có gì đáng ngại." Yến Nguyên vội an ủi Hạ Nhi: "Vừa rồi không thoải mái nhất định là do bị Thục Phi kia dọa, cô nương nhà em không phải luôn nhát gan sao."

Hạ Nhi cười rộ lên, lúc này mới coi như yên tâm, nhìn Yến Nguyên còn có tâm tư đùa giỡn với nàng, nhất định là không có gì đáng ngại.

Yến Nguyên nhớ lại lời Hạ Nhi nói, nghi hoặc tại sao Liễu Thái y kia lại bị gọi đến Ngự Thư Phòng.

Một lát sau, hai tròng mắt nàng khẽ mở, làm như bừng tỉnh đại ngộ.

A, nhất định là bởi vì nàng, không, là mèo con kia lại hôn mê bất tỉnh!

Yến Nguyên đoán không sai, lúc này Liễu Thác nhìn con mèo con bất động trên giường nhỏ trong Ngự Thư Phòng, quả thực là khóc không ra nước mắt.

Sao hắn lại xui xẻo như vậy, buổi sáng mới cho là mình tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng trước mắt dường như mạng nhỏ lại khó giữ được.

Không chỉ Liễu Thác, Lý Phúc ở một bên nhìn sắc mặt trầm lãnh của Quý Uyên, trong lòng cũng run sợ. Lần đầu tiên hắn chăm sóc mèo con này mà đã xảy ra chuyện. Nếu Quý Uyên truy cứu, hắn đương nhiên khó thoát tội.

Toàn bộ Ngự Thư Phòng lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, Quý Uyên nhìn mèo con dán bên cạnh mình, mày kiếm nhíu chặt.

Ban ngày còn vui vẻ, không ngờ khi trời vừa tối, lại thành đẩy thế nào cũng không tỉnh, hắn nâng mắt nhìn về phía Liễu Thác: "Có từng nghe qua một loại bệnh hôn mê mà mèo con mắc phải không?"

Liễu Thác sửng sốt một lát, mới kịp phản ứng hỏi hắn, ấp úng hồi lâu đáp: "Thần... Thần chưa từng nghe qua."

Mạnh Đức Dự vừa nghe câu hỏi này, nhất thời phản ứng lại: "Bệ hạ, Ly Nô chủ tử hôn mê liên tục hai đêm, chẳng lẽ là kỳ tật trong miệng Thẩm đại nhân, nếu thật sự là như thế, Thẩm đại nhân sẽ không nói dối."

Quý Uyên phủ bàn tay lớn lêи đỉиɦ đầu mèo con, tiểu tử sau giờ Ngọ còn có thể thoải mái đến híp mắt ở dưới vuốt ve của hắn kia, lúc này không hề nhúc nhích, nếu không phải biết được nó chỉ là gọi không tỉnh, vẫn cảm thụ được hô hấp đều đều kéo dài của nó nên mới chỉ coi nó là ngủ say.

Hắn đứng lên, liếc nhìn Liễu Thác nơm nớp lo sợ đứng một bên, thản nhiên nói: "Canh giữ ở đây, cho đến khi nó tỉnh mới thôi."

"Vâng... Thần tuân chỉ." Liễu Thác run giọng đáp.

Quý Uyên bước ra vài bước, lại dừng bước, ngoái đầu nhìn mèo con trên giường.

Một con mèo con mà thôi, hắn tự nhiên sẽ không luyến tiếc nó, chỉ là mèo con này làm "ái sủng" của Vân Mạc Khiên, tương lai còn có tác dụng lớn đối với hắn.

Ít nhất bây giờ vẫn chưa thể chết.

Mắt thấy Quý Uyên đi ra ngoài, Liễu Thác và Lý Phúc đều thở phào nhẹ nhõm, mới vừa nghe Mạnh Đức Dự nói cái gì "Kỳ tật", xem ra bản thân con mèo này hẳn là đã mắc bệnh, chỉ mong ngày mai có thể thuận lợi tỉnh lại như hôm nay mới tốt.

Nhớ tới câu hỏi của Quý Uyên vừa rồi, Liễu Thác vẫn còn sợ hãi, hắn nào biết mèo con sẽ có chứng hôn mê như thế nào.

Nói là người hôn mê, hắn cũng còn tìm không ra nguyên do, như là cái vị Yến Quý nhân ở Ngưng Ngọc Các kia hiện nay, sau khi trúng độc Vân Hoa trở về từ cõi chết liền vẫn mê man bất tỉnh cả sáng.

Nói đến cũng thật là thú vị, một người ban ngày hôn mê, một con ban đêm hôn mê, một người một mèo, liền cùng...

Một ý niệm đột nhiên hiện lên trong đầu Liễu Thác, hắn vội lắc đầu.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Loại cổ thuật tà môn này hẳn là đã tuyệt tích từ mười mấy năm trước mới đúng!