Không chỉ có âm thanh, ngay cả cảnh tượng này cũng quen thuộc.
Yến Nguyên nhìn nam nhân lạnh lùng lạnh lùng trước mắt này, trong khoảnh khắc, chỉ có thể phát ra một tiếng "meo meo" tuyệt vọng.
Sao nàng lại rơi vào tay hắn rồi!
Quý Uyên ngưng mắt lẳng lặng đánh giá mèo con trong tay.
Bộ lông vốn trắng như tuyết của nó lúc này có vẻ có chút ảm đạm không ánh sáng, hai tai cụp xuống, trong ánh mắt rung động lộ ra vài phần khϊếp đảm, hai chân sau rũ xuống càng không ngừng phát run, run rẩy giống như cái sàng.
Đúng là một vật nhỏ vô dụng!
Quý Uyên nhếch môi, ngồi xuống ghế đá.
Tình huống mấy năm nay của Bắc Vực hắn cũng hiểu rõ vài phần, tự nhiên biết Thái tử Bắc Vực Vân Mạc Khiên kia tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ, lần này không hiểu sao lại đưa một vật sống đến, nhất định không thể nào chỉ vì muốn hắn vui vẻ!
"Dũng khí ăn vụng vừa rồi đi đâu hết rồi?" Quý Uyên đặt mèo con lên đầu gối, nhìn nó nhanh chóng co người lại cũng không dám nhúc nhích, trào phúng nói: "Lá gan nhỏ như vậy, làm sao có thể làm mật thám cho Bắc Vực các ngươi."
Yến Nguyên không dám ngẩng đầu lên, cũng căn bản nghe không hiểu tên bạo quân này rốt cuộc đang nói gì.
Cái gì mà Bắc Vực, cái gì mà mật thám, không phải là hắn mê sảng quá độ rồi chứ, một con mèo con thì làm sao làm được những thứ này.
Nàng len lén nhìn thoáng qua ngoài đình, suy nghĩ nhân cơ hội chạy trốn, nhưng suy nghĩ vừa mới xông lên thì một bàn tay thô ráp đã chậm rãi rơi vào cổ nó.
Cơ thể Yến Nguyên chợt cứng đờ, thủ đoạn của nam nhân trước mắt này nàng đã được tận mắt chứng kiến, dùng khí lực của hắn muốn bóp chết nàng dễ dàng như bóp chết một con kiến hôi.
Yến Nguyên không phải không muốn cầu xin tha thứ, nàng co được dãn được, nếu có cơ hội cầu xin tha thứ nhất định sẽ không bỏ qua, nhưng bạo quân cũng nghe không hiểu, không chừng đến lúc đó cảm thấy tiếng mèo kêu của nàng quá ồn ào, sẽ chỉ khiến nàng chết nhanh hơn thôi.
Yến Nguyên hoảng sợ bất an cũng không biết, Quý Uyên chỉ đang dùng bàn tay đo cổ nàng mà thôi.
Mặc dù hắn không biết Vân Mạc Khiên có dụng ý gì, nhưng con mèo con này quá yếu, một phát là có thể bóp chết, lúc chết sợ cũng không giãy dụa được mấy cái, hắn cũng khinh thường tự tay gϊếŧ loại vật nhỏ yếu đuối này.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị thu tay về, mèo con vốn chôn đầu trong thân thể đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mềm mại kêu một tiếng "meo meo".
Giống như hoàn toàn không còn sợ hãi vừa rồi.
Không chỉ như thế, nó còn nghiêng đầu thân mật cọ cọ trên cánh tay hắn, một đôi đồng tử màu lam vàng rạng rỡ sinh huy, nhìn thẳng vào hắn, tràn đầy bộ dáng lấy lòng.
Quý Uyên nhíu mày, giật mình trong chớp mắt.
Nhìn vẻ mặt không hề bị lay động của nam nhân, trong lòng Yến Nguyên bồn chồn, nhưng thứ mà nàng có thể sử dụng trước mắt, cũng chỉ có một chiêu này.
Trước kia ở Vị Lăng, mỗi dịp lễ mừng năm mới, Yến Triệt Viễn đều phái người đón nàng đến Yến phủ. Để cuộc sống năm sau có thể tốt hơn một chút, Yến Nguyên đã quen làm ra vẻ khéo léo thông minh, ngoan ngoãn ở trước mặt Thẩm thị.
Chọc cho Thẩm thị vui vẻ, tự nhiên cũng có thể bớt chút giày vò.
Nhưng xem ra ở trước mặt bạo quân, chiêu này cũng không dùng được, cũng đúng, bạo quân gϊếŧ người như ngóe, sao có thể dễ dàng mềm lòng với một con mèo con.
Nhưng đang lúc Yến Nguyên cúi đầu, chuẩn bị buông tha, bàn tay to kia rõ ràng đã buông lỏng cổ nó ra, ngược lại còn rơi vào đỉnh đầu nó, nhẹ nhàng vuốt ve.
Yến Nguyên khó có thể tin nhìn về phía khuôn mặt bạo quân, nhưng vẻ mặt hắn vẫn đạm mạc, thậm chí còn không cúi đầu nhìn nó, giống như người vuốt ve nàng không phải là hắn.
Người này hình như không có ý định gϊếŧ nàng...
Yến Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Lực vuốt ve của bạo quân không nhẹ không nặng, thật là thoải mái dễ chịu, trong lúc bất tri bất giác, lại làm cho thân thể vốn sợ hãi mà cứng đờ của Yến Nguyên không tự giác thả lỏng.
Nàng nheo mắt lại, dần dần hóa thành một vũng nước thích ý nằm sấp trên hai đầu gối ấm áp kia tận tình hưởng thụ.
Gió thổi lên màn che, mang theo hương hoa quế nhàn nhạt đập vào mặt.
Giữa chừng, Yến Nguyên len lén ngước mắt liếc một cái, chỉ thấy bạo quân khẽ nhấp một ngụm trà, mắt nhìn phương xa, hai tròng mắt thâm thúy như hang tối, giữa hai hàng lông mày khép lại là tâm tư mà nàng xem không hiểu.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, không kêu đánh kêu gϊếŧ, bạo quân im lặng vẫn có vài phần cảnh đẹp ý vui.
Đáng tiếc phần an nhàn khó có được này còn chưa kéo dài bao lâu, liền bị một tiếng hô gấp cắt đứt.
"Bệ hạ!"
Yến Nguyên bỗng nhiên cảm thấy thân thể trầm xuống, bàn tay vốn đang nhẹ nhàng vuốt ve của hắn trong nháy mắt đổi hướng, không chút thương tiếc đặt trên lưng nó, khiến nó không thể động đậy.
Vẻ lạnh lùng trên mặt bạo quân thiếu chút nữa khiến Yến Nguyên cho rằng mình sinh ra ảo giác, sự dịu dàng vừa rồi của hắn cũng chỉ là biểu hiện giả dối không tồn tại mà thôi.
Yến Nguyên bối rối hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy lời Lý ma ma nói lúc trước rất đúng.
Nam nhân quả nhiên đều giỏi thay đổi!
"Bệ hạ..."
Mạnh Đức Dự mang theo Vương Xuân vội vàng chạy tới, trong lòng run sợ liếc mèo con nằm trên đùi Quý Uyên, thở mạnh cũng không dám chớ đừng nói chi là cầu xin tha thứ.
Nhìn sắc mặt trầm lãnh của Quý Uyên, trong lòng nhất định là cực kỳ không thích con mèo con này, hắn gặp xui xẻo gì vậy, đám thủ hạ ngu xuẩn này ngay cả một con mèo con cũng không giữ được, liên tục ba ngày để nó chạy trốn, còn nhiều lần đυ.ng vào vị Diêm Vương này.
Bọn họ không muốn sống, nhưng hắn vẫn còn tiếc cái mạng nhỏ này của mình!
Mạnh Đức Dự im lặng một lúc lâu, thấy Quý Uyên vẫn chưa nổi trận lôi đình, lúc này mới đánh bạo tiến lên nói: "Để cho con mèo này quấy nhiễu bệ hạ, nô tài tội đáng muôn chết, nô tài sẽ mang nó đi!"