Chương 7.2: Nam nhân đều hay thay đổi

Thấy hắn đưa tay ôm lấy mèo con, Quý Uyên vẫn chưa ngăn cản cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn, chờ mèo con bị nhốt vào l*иg vàng chuẩn bị bị mang đi, hắn lại đột nhiên nhẹ như mây gió nói: "Ngày mai đưa đến Ngự Thư Phòng."

Hắn dừng một chút, lại giải thích một câu: "Nếu các ngươi không giữ được, liền để trẫm thay các ngươi trông coi."

Mạnh Đức Dự sửng sốt một lát, vội vàng đáp ứng: "Vâng, là bọn nô tài vô năng, nô tài sẽ đi làm ngay."

Hắn xoay người kinh ngạc liếc mèo con trong l*иg một cái, không nghĩ tới tiểu súc sinh này ba lần bảy lượt va chạm bệ hạ chẳng những đại nạn không chết, còn làm cho bệ hạ từ trước đến nay tâm ngoan thủ lạt sinh ra lòng hứng thú, quả nhiên là có bản lĩnh.

Nửa đường, Mạnh Đức Dự phân phó Vương Xuân: "Đi Ngự Thư Phòng thu dọn một chỗ, sắp xếp nó thật tốt."

Vết cào trên tay Vương Xuân vẫn còn mơ hồ đau, vừa nhìn thấy con mèo con này trong lòng hắn ta liền hận đến ngứa ngáy, nhưng trên mặt còn phải cung kính hỏi: "Mạnh tổng quản, con mèo con này... nên sắp xếp ở chỗ nào trong Ngự Thư Phòng thì được ạ?"

Mạnh Đức Dự liếc hắn ta một cái: "Ngu xuẩn, tự nhiên là nơi bệ hạ lúc nào cũng nhìn thấy!"

*

Khi Yến Nguyên tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là ánh chiều tà le lói, nặng nề hướng về đêm.

Hạ Nhi hầu ở trong phòng nghe thấy động tĩnh nàng tỉnh dậy, đã không có sự kích động như hôm qua, chỉ vén màn giường, cẩn thận từng li từng tí đỡ nàng ngồi dậy.

"Mấy giờ rồi?" Yến Nguyên hỏi.

"Còn chưa tới giờ Dậu, cô nương tỉnh sớm hơn một chút so với canh giờ hôm qua." Hạ Nhi đáp.

Yến Nguyên xoa xoa đầu hỗn loạn, nhớ tới tất cả xảy ra vừa rồi, chợt hỏi: "Hạ Nhi, em nói xem, con người có thể biến thành mèo không?"

Hạ Nhi nghe được lời này, thoáng sửng sốt một chút, chợt cười ra tiếng: "Cô nương không phải bị bệnh nên hồ đồ đi, những thứ thần thần quỷ quỷ này, đều chỉ có trong sách mới có, người làm sao có thể biến thành mèo chứ! Có lẽ là do cô nương ngủ quá lâu, mới coi chuyện trong mơ là thật thôi!"

Đúng vậy, người sao lại biến thành mèo chứ...

Yến Nguyên mím môi, bất đắc dĩ cười cười, lời này bất kể là nói cho ai nghe, đều có là phản ứng như vậy.

Nàng há miệng, vốn định để Hạ Nhi đi hỏi thăm chuyện bên Ngự Thư Phòng kia, nhưng rốt cuộc vẫn nuốt lời trở lại. Hôm nay ngay cả người hạ độc nàng là ai nàng cũng không biết, mạo muội để Hạ Nhi đi hỏi thăm, chỉ sợ rước họa vào thân.

Xem ra chân tướng như thế nào, còn phải để chính nàng đi tìm!

Hạ Nhi hầu hạ Yến Nguyên uống thuốc sau khi dùng bữa, lại nghe lệnh của nàng, đỡ nàng dậy, đi vài vòng trong phòng.

Ngoại trừ thỉnh thoảng được Hạ Nhi nâng dậy xuất cung, thời gian còn lại Yến Nguyên đều nằm trên giường, nằm có chút lâu, khó tránh khỏi toàn thân đau nhức.

Đi vài vòng như thế, tuy là có chút cố hết sức, nhưng đau nhức cũng giảm bớt chút ít, ra một thân mồ hôi, người cũng liền thoải mái.

Chỉ là mồ hôi thấm ướt quần áo, dính dính nhơn nhớt, ít nhiều có chút khó chịu, Yến Nguyên liền bảo Hạ Nhi nấu nước chuẩn bị tắm rửa.

Bởi vì Yến Nguyên từ trước đến nay không thích người hầu hạ, Hạ Nhi cũng chỉ có thể đứng chờ bên ngoài bình phong, đại khái một khắc sau, liền nghe Yến Nguyên ở bên trong trầm thấo gọi một tiếng.

Hạ Nhi vòng qua bình phong, chỉ vội vàng quét mắt một cái, liền xấu hổ đến mặt đỏ tới mang tai, cuống quít cúi đầu xuống.

Chỉ thấy Yến Nguyên khoác cánh tay ngó sen lên mép thùng, vô lực dựa vào, đầu đầy tóc đen như thác nước rơi lả tả, làm nổi bật một thân tuyết cơ trắng nõn. Nước trong thùng trong suốt, mơ hồ có thể thấy được dáng người nhỏ nhắn ẩn dưới mặt nước, thướt tha uyển chuyển. Hai tròng mắt nàng bởi vì suy yếu mà mê ly lưu luyến, hai gò má ửng đỏ, môi son nửa cắn, càng lộ ra vẻ kiều mỵ động lòng người.

Cảnh tượng này, cho dù là nữ nhân nhìn thấy cũng sẽ tim đập không ngừng.

Hạ Nhi xưa nay biết cô nương nhà nàng sinh ra rất đẹp, vả lại mỹ mạo kia không giống bình thường. Lúc ở Vị Lăng, Lý ma ma đã từng nói qua, cô nương nhà nàng nếu sinh vào loạn thế, chỉ sợ là họa thủy khiến các lộ hào cường cạnh tranh cướp.

Cũng bởi vì như thế, sau khi Yến Nguyên nẩy nở, Lý ma ma thủy chung giấu nàng ở trong thôn trang rất kỹ, không cho nàng một mình ra ngoài, cũng không cho nàng gặp bất kỳ ngoại nam nào, cho dù đi ra ngoài du ngoạn, cũng là một tầng màn che kín mít, không để người ta nhìn thấy chân dung.

Tuy nói Yến Triệt Viễn bỏ Yến Nguyên ở thôn trang không để ý tới, nhưng cũng khiến Yến Nguyên nhân họa đắc phúc, được bảo vệ, bình an sống đến mười sáu tuổi.

Mà nếu lúc trước Trần thị mang Yến Nguyên đi, với dung mạo như Yến Nguyên, chỉ sợ sớm muộn gì cũng mang đến tai họa cho nàng.

"Hạ Nhi, đỡ ta đứng lên."

Thấy Hạ Nhi thất thần, Yến Nguyên lại gọi một tiếng, cũng không phải nàng lười biếng, chỉ là vì bị bệnh cả người vô lực, ngâm lâu liền có chút không dậy nổi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng sẽ không gọi Hạ Nhi vào.

Hạ Nhi cẩn thận đỡ Yến Nguyên ra khỏi thùng tắm, lại kéo khăn sạch sẽ xuống làm bộ muốn lau người cho Yến Nguyên.

Yến Nguyên vội giơ tay ngăn nàng lại, ngượng ngùng nói: "Ta tự làm là được, lát nữa mặc xong quần áo sẽ gọi em."

Hạ Nhi biết Yến Nguyên ngượng ngùng, cười gật đầu lui ra ngoài.

Tháng chín trời đã có chút lạnh, ra khỏi bồn tắm, Yến Nguyên liền cảm thấy cả người lạnh lẽo, nhịn không được run rẩy, vội vàng đẩy nhanh động tác lau chùi.

Nhưng lau được một nửa, tay Yến Nguyên cầm khăn lại bất động.

Chỉ thấy trên đùi phải của nàng thình lình xuất hiện một mảng lớn xanh tím, ước chừng bằng nửa nắm tay, phá lệ nổi bật ở trên da thịt trắng như tuyết.

Yến Nguyên kinh ngạc nhíu mày, rõ ràng nàng vẫn luôn bất tỉnh trên giường, sao lại bị thương như thế nào.

Nàng suy tư hồi lâu, nhớ tới chuyện ban ngày, đột nhiên hai mắt khẽ mở.

Sao nàng lại cảm thấy vị trí bầm tím giống như chỗ mèo con bị tiểu hoàng môn bóp sáng nay.