Chương 6.1: Trẫm cũng không biết, mèo mình nuôi lại là...

Yến Nguyên còn muốn nghe kỹ hơn nữa, nhưng Vương Xuân chạy trốn rất nhanh, cách xa, lời nói phía sau càng nghe không rõ.

"Khởi tử hoàn sinh?" Quý Uyên khẽ mím môi, cười yếu ớt: "Nữ nhi của Yến Triệt Viễn lá mặt lá trái đưa vào, lại còn có bản lĩnh bực này sao?"

Mạnh Đức Dự nhìn thấy đôi mắt hung ác nham hiểm của Quý Uyên, không khỏi đổ mồ hôi thay vị Yến thị lang mới nhậm chức kia.

Kinh thành là ở dưới chân thiên tử, tai mắt ám vệ của Quý Uyên ở khắp nơi, Yến gia tự nhận là thực hiện được những thủ đoạn nhỏ này, đều đã sớm bị Quý Uyên nắm giữ trong tay.

Muốn nói Yến gia này thật sự là to gan, rõ ràng biết được bệ hạ này là người thủ đoạn tàn nhẫn như thế nào, còn dám thay mận đổi đào, đưa giả tiến cung.

"Nói là khởi tử hoàn sinh, nhưng sáng nay dường như lại hôn mê bất tỉnh." Mạnh Đức Dự dừng một chút, do dự hỏi: "Bệ hạ, việc này có nên báo cho Yến đại nhân hay không?"

Quý Uyên không đáp, chỉ trầm giọng hỏi: "Thật sự hôn mê bất tỉnh sao?"

Mạnh Đức Dự trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ của Quý Uyên, trọng thần trong triều mượn cơ hội đưa phi tần vào cung, lấy việc hành thích mưu phản, cũng không phải chưa từng có.

Quý Uyên đang hoài nghi "nữ nhi" Yến Triệt Viễn đưa vào cung này cũng có ý gây rối.

"Liễu thái y thái y tự mình đi thăm khắm, hẳn là không sai." Mạnh Đức Dự đáp.

"Lệnh Thái Y Viện trị liệu cho tốt." Quý Uyên cầm bút son, vẽ lên tấu chương.

Một lát sau, hắn làm như thờ ơ nói: "Trẫm hình như đã lâu không triệu tẩm..."

Chợt nghe đến hai chữ "triệu tẩm", Mạnh Đức Dự cả kinh hai mắt khẽ mở, vì phòng ngừa thất thố, vội vàng cúi đầu xuống.

Ngày xưa mấy phi tần bị triệu tẩm có kết cục như thế nào, hắn không thể rõ ràng hơn.

Hắn nghe mấy tiểu hoàng môn tận mắt thấy nói qua, vị Yến Quý nhân sinh ra quốc sắc thiên hương, trông giống như là tiên nữ.

Nhưng nếu đúng là tiên nữ thì cũng có ích lợi gì, ai bảo vị bệ hạ này của bọn hắn căn bản không phải người thương hương tiếc ngọc.

Xem ra, Yến Quý nhân kia cho dù không bị độc chết, thì cũng không còn nhiều thời gian nữa!

*

Hôm nay chẳng biết vì sao Yến Triệt Viễn có chút đau đầu nhức óc, dặn dò cấp dưới một tiếng, về phủ sớm, ông ta không muốn kinh động Thẩm thị, liền cân nhắc từ cửa hông Yến phủ mà vào.

Nhưng còn chưa tới cửa hông, từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa dừng ở cửa, Thẩm thị mắt ngấn lệ, lưu luyến không rời lôi kéo tay một người.

Yến Triệt Viễn vốn tưởng rằng Thẩm thị muốn tiễn Yến Nguyên đi, nhưng tập trung nhìn lại quá sợ hãi.

Cho dù chỉ là bóng lưng, ông ta cũng không hồ đồ đến mức ngay cả hai nữ nhi của mình cũng không phân biệt được, người Thẩm thị lôi kéo căn bản không phải Yến Nguyên, mà là Yến Khê vốn nên được đưa vào cung!

Ông ta đứng tại chỗ bình tĩnh hồi lâu, mới trầm giọng quát: "Phu nhân!"

Thẩm thị ngẩng đầu nhìn lên, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch: "Lão, lão gia..."

Bà ta vì phòng ngừa đêm dài lắm mộng, vốn định thừa dịp Yến Triệt Viễn thượng trị mà tiễn Yến Khê, nhưng ai có thể nghĩ đến, lại bị Yến Triệt Viễn đυ.ng phải.

Dù sao cũng là tội khi quân, Yến Triệt Viễn không dám gây ra động tĩnh quá lớn trước cửa nhà, cho đến khi vào thư phòng, khiển trách một đám người hầu, ông ta mới lớn tiếng chỉ vào Yến Khê nói: "Nghiệt tử, quả thực to gan lớn mật, dám để tỷ tỷ ngươi thay ngươi tiến cung, có từng nghĩ tới đây là tội danh gì không!"

Yến Khê quỳ rạp xuống đất, khóc đến lê hoa đái vũ: "Phụ thân, nữ nhi vốn cũng không muốn, nhưng..."

Trong lúc nói chuyện, nàng ta ủy khuất nhìn về phía Thẩm thị.

Thẩm thị đau lòng nữ nhi, tức giận trừng mắt Yến Triệt Viễn nói: "Ngươi hét với Khê nhi cái gì, chủ ý này đều là ta đưa ra, ngươi muốn trách cứ trách một mình ta là được rồi!"

"Ngươi!" Yến Triệt Viễn tức giận đến sắc mặt xanh mét: "Tội khi quân há là chuyện ngươi có thể gánh vác nổi, nếu chuyện Nguyên nhi thay Khê nhi vào cung bại lộ, ngươi cảm thấy Yến gia sẽ có kết cục như thế nào!"

Thẩm thị hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Bệ hạ chỉ nói để cho nữ nhân Yến gia vào cung, lại chưa từng nói rõ để cho nữ nhi nào vào cung, chẳng lẽ Yến Nguyên không phải là nữ nhi của ngươi sao!"

Yến Triệt Viễn bị nghẹn, nhất thời nói không ra lời.

Thẩm thị tự biết đâm trúng chỗ đau của Yến Triệt Viễn, hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó nói: "Cũng đúng, nói ra ai sẽ tin Yến Nguyên lại là nữ nhi của ngươi chứ, ngoại trừ theo họ Yến của ngươi thì nó có chỗ nào giống ngươi chứ, ngươi và thôn phụ tướng mạo bình thường kia làm sao có thể sinh ra một hài tử như vậy, không chừng căn bản chính là tiểu tiện chủng mà thôn phụ kia sinh ra cùng người khác, để ngươi làm..."

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe "bốp" một tiếng giòn vang, mặt Thẩm thị đột nhiên bị đánh lệch sang một bên, búi tóc rơi lả tả không chịu nổi, bà ta hoảng hốt hồi lâu, mới khó có thể tin được quay đầu nhìn về phía Yến Triệt Viễn, phảng phất không thể tin được hành động vừa rồi của ông ta.

Không chỉ bà ta không tin, Yến Triệt Viễn nhìn chằm chằm lòng bàn tay đỏ lên, bản thân ông ta cũng không thể tin được.

Ông ta đánh Thẩm thị!

Lúc ở Vị Lăng, vì từng bước thăng chức, có tiền đồ tốt hơn, ông ta thủy chung bám theo lão trượng (cha vợ) Thẩm Đạc, cũng bởi vì như thế mà ăn nói khép nép ở trước mặt Thẩm thị, mọi chuyện thuận theo, cũng không dám chọc bà ta không vui.

Nhưng vừa rồi một cái tát này hạ xuống, Yến Triệt Viễn lại cảm thấy tức giận mà mình nghẹn hơn mười năm thoáng cái liền thông thuận.

Đúng vậy, ông ta đã sớm không phải Yến Triệt Viễn lúc trước mới nhậm chức bị Thẩm Đạc nắm, mà là Lễ bộ Thị lang do Hoàng đế thân phong, chức quan đã sớm cao hơn Thẩm Đạc.

Vì sao còn phải kiêng kị Thẩm Đạc, còn sợ hãi rụt rè trước mặt một tiểu phụ nhân chứ.

Sau khi nghĩ thông suốt Yến Triệt Viễn ưỡn thẳng lưng, từ trên cao nhìn xuống Thẩm thị, quát: "Đừng nói một câu tiểu tiện chủng, ngươi chẳng qua chỉ là ỷ vào phụ thân ngươi là Thái thú Vị Lăng mới dám tùy tiện làm bậy, Thẩm Hãn Uyển, ta nói cho ngươi biết, hiện giờ nơi này là kinh thành, không phải nơi mà ngươi làm xằng làm bậy được, nếu chuyện ngươi thay mận đổi đào bị bại lộ, không chỉ có Yến gia, ngay cả phụ nhân ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!"

Thẩm thị nhìn bộ dáng vênh váo hung hăng của Yến Triệt Viễn, tức giận đến ngực phập phồng: "Được, ngươi, Yến Triệt Viễn, ngươi cuối cùng cũng lộ nguyên hình, ngươi là đồ không có lương tâm, cũng không nghĩ nếu không có Thẩm gia chúng ta, ngươi có thể có ngày hôm nay sao!"

Bà ta giơ tay muốn đánh Yến Triệt Viễn, lại bị Yến Triệt Viễn không chút thương tiếc đẩy ngã xuống đất.

"Nếu còn muốn sống, sau này ngươi phải ngoan ngoãn ở trong viện không được đi đâu hết, nếu để ta phát hiện ngươi lại gây họa cho ta, ta sẽ hưu ngươi!"

Yến Triệt Viễn lạnh lùng nhìn bà ta, dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi, để Yến Khê ôm Thẩm thị khóc thút thít trên mặt đất.

Bước ra khỏi thư phòng, Yến Triệt Viễn chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái chưa bao giờ có, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Thẩm thị thay mận đổi đào, ông ta liền không khỏi sầu não đầy mặt.

Vị kia là người đã là dám gϊếŧ chính thúc phụ của mình để kế vị ở trước mặt mọi người, nếu như để cho hắn biết được việc này, chỉ sợ bồi tánh mạng cả nhà ông ta cũng không đủ.

Nhưng người cũng đã đưa vào, không có biện pháp vãn hồi, ông ta cũng không có khả năng lấy lý do đưa sai mà đổi lại hai người.

Chuyện duy nhất khiến Yến Triệt Viễn vui mừng chính là xưa nay Yến Nguyên cũng coi như ngoan ngoãn, vào trong cung hẳn là sẽ không gây chuyện cho ông ta.

Hơn nữa với dung mạo của Yến Nguyên, cho dù là đưa nhầm, vị trong cung kia cũng không tính là thiệt thòi.

Nhớ tới khuôn mặt kia của Yến Nguyên, hai hàng lông mày Yến Triệt Viễn không khỏi nhíu chặt.

Thái độ làm người của Trần thị ông ta hiểu rõ nhất, thuần phác thành thật, tuyệt đối không có khả năng qua lại với người khác sau lưng ông ta, huống chi Trần thị từ lúc mang thai đến lúc sinh, ông ta đều ở nhà cùng, là ông ta tận mắt nhìn Yến Nguyên được sinh ra.

Ông ta làm sao hồ đồ đến mức tùy ý để Trần thị cẩu thả với người khác ở trước mắt ông ta, làm cho ông ta hổ thẹn, còn nuôi nghiệt chủng của bà ta và người khác hơn mười năm.

Bộ dạng không giống thì sao, Yến Nguyên chính là nữ nhi của ông ta!

Tuyệt đối sẽ không có sai lầm!