Chương 5.2: Sao mèo con có thể tự mở l*иg được

"Là, là nô tài." Vương Xuân trầm mặc một lát, run giọng đáp.

Mạnh Đức Dự quét mắt nhìn hắn: "Bệ hạ có chỉ, tuyên ngươi vào điện."

Vương Xuân đi theo Mạnh Đức Dự nơm nớp lo sợ vào cửa, liền thấy Quý Uyên đang chậm rãi dùng bữa.

Thấy hắn im lặng thật lâu không nói, Vương Xuân nhịn không được, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất cáo tội nói: "Là nô tài ngu ngốc, để cho mèo con chạy ra, quấy nhiễu bệ hạ, xin bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng."

Quý Uyên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ trầm giọng nói: "Mạnh Đức Dự, thủ hạ của ngươi thật sự có bản lĩnh, một con mèo con mà lại có thể tùy ý chạy trốn hai lần."

Không hiểu sao bị liên lụy, Mạnh Đức Dự liếc mắt hung hăng trừng Vương Xuân một cái, chợt cung kính nói: "Bệ hạ, là nô tài vô năng, không thể quản giáo tốt thủ hạ, nô tài liền dẫn người ra ngoài, xử trí rất tốt."

Nghe được hai chữ "xử trí", máu cả người Vương Xuân đều lạnh, quỳ rạp xuống đất dập đầu mấy cái: "Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng, nô tài thật không phải cố ý, nô tài rõ ràng đã chốt chặt l*иg sắt, nô tài cũng không biết rốt cuộc nó chạy ra ngoài như thế nào, có lẽ... có lẽ là tự mình mở l*иg sắt ra ngoài cũng không chừng..."

"Nói hươu nói vượn gì đó!" Mạnh Đức Dự quát to: "Chẳng lẽ mèo con này thành tinh rồi sao, nếu không sao lại tự mình mở l*иg sắt chạy đi, rõ ràng là ngươi sơ suất không đóng chặt cửa l*иg! Lại còn muốn giảo biện trốn tránh trách nhiệm!"

"Nô tài không có nói dối, nô tài thật sự không có nói dối, bệ hạ, tha mạng a bệ hạ..."

Nhìn Vương Xuân đập đầu ầm ầm, Yến Nguyên ít nhiều cảm thấy có vài phần áy náy với hắn.

Bởi vì hắn không nói dối, đích thật là nàng tự mình mở cửa l*иg chạy ra.

Nhưng nói ra, chuyện này ai sẽ tin chứ!

Đang lúc Vương Xuân bị Mạnh Đức Dự gọi tới lôi ra ngoài thì một thanh âm sâu kín vang lên.

"Là thật hay giả, thử xem không phải sẽ biết sao."

Yến Nguyên ngẩng đầu, liền thấy Quý Uyên đã sải bước tới trước l*иg, từ trên cao nhìn xuống, cười yếu ớt nhìn nàng: "Mạnh Đức Dự, để lại con cá kia, còn lại dọn hết bữa trưa trên bàn xuống."

Đây không phải lần đầu tiên Yến Nguyên nhìn thấy nụ cười thận trọng này, vừa nhìn đã biết người điên trước mắt này không có ý kiến hay gì.

Quả nhiên, chờ đồ ăn trên bàn được dọn dẹp sạch sẽ, Quý Uyên nhìn Vương Xuân nói: "Trong vòng nửa nén nhang, nếu con mèo con này thật sự có thể tự mình mở cửa l*иg đi ra, trẫm sẽ tha mạng cho ngươi, nếu không..."

Hắn quay sang Yến Nguyên, nhìn chằm chằm vào mắt nàng nói, nhẹ nhàng nói: "Trẫm liền lấy tội khi quân bảo người ta róc xương lóc thịt hắn."

Yến Nguyên nhìn Vương Xuân run lẩy bẩy bên ngoài l*иg, lại nhìn về phía nam nhân phát rồ trước mắt này, chợt cảm thấy một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân vọt lên.

Nàng nhìn về phía cửa l*иg, do dự nửa giây.

Nếu nàng thật sự có thể mở cửa, có thể sẽ bị coi là Miêu Yêu xứng đáng phanh thây xé xác hay không.

Nhưng nếu nàng không mở cửa, tiểu hoàng môn kia chẳng phải là tai kiếp khó thoát sao.

Trong điện yên tĩnh đến đáng sợ, mắt thấy hương đốt trên bàn đã rơi xuống một đoạn tàn hương nhỏ, mèo con trong l*иg lại thờ ơ như cũ, mặt Vương Xuân xám như tro tàn, cảm thấy mình lần này nhất định là chết chắc.

Nhiên trong lúc tuyệt vọng, đã thấy mèo con kia đầu tiên là hướng về phía đĩa cá hấp kia kêu vài tiếng, chợt dùng móng vuốt không ngừng đi cào cửa l*иg, rất nhanh cửa bị chấn động buông lỏng, bị nó mượn thế đẩy ra, sau đó thuận lợi đi ra.

Thấy cảnh tượng này, Vương Xuân và mọi người trong phòng sợ đến trợn mắt há hốc mồm, hai mặt nhìn nhau, nhất thời nói không ra lời.

Yến Nguyên đứng trên bàn, lắc lắc lông trên người, nhìn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của mọi người, hài lòng không thôi. Nếu thật sự để nó biểu diễn mở cửa như thế nào, chỉ sợ sẽ dọa bọn họ ngất đi.

Ra khỏi l*иg, Yến Nguyên ngồi xổm xuống trước đĩa cá hấp kia, ghé sát vào ngửi, mùi cá này rõ ràng rất tanh, nhưng Yến Nguyên ngửi thấy lại trở nên thơm lạ thường.

Dù sao cũng là mộng, chi bằng thống thống khoái khoái ăn một bữa là được.

Nàng giơ móng vuốt lên, đưa tay muốn chạm vào con cá kia, lại thu trở về, nhất thời có chút luống cuống tay chân.

Yến Nguyên nhớ tới bộ dạng ăn uống của mèo con mà trước đây từng thấy, học cách cúi đầu, trực tiếp cắn một miếng vào bụng cá.

Tuy là thô lỗ, nhưng tư vị tươi ngon kia lan tràn ở trong miệng, làm nàng không tự giác phát ra âm thanh thỏa mãn "Meo meo".

"Cái này, cái này... Tiểu súc sinh này thật đúng là càn rỡ." Mạnh Đức Dự thấy mèo con ăn không kiêng nể gì, vốn định ngăn cản, nhưng giương mắt nhìn sắc mặt Quý Uyên, lại lui trở về.

Thấy Quý Uyên hăng hái nhìn chằm chằm mèo con kia, Mạnh Đức Dự nhất thời thay đổi vẻ mặt nịnh nọt, ghé sát lại nói: "Bệ hạ, nô tài nhìn con mèo này coi như là thông minh, không chừng có thể giải sầu cho bệ hạ, không bằng cứ ở giữ lại đi..."

Quý Uyên không nói gì, chỉ thản nhiên liếc hắn một cái, từ chối cho ý kiến.

Mạnh Đức Dự nhất thời hiểu ý, nói với Vương Xuân đang quỳ ở dưới: "Bệ hạ mềm lòng, tha cho ngươi một mạng, còn không mau đưa mèo con đến Thiên Điện chăm sóc thật tốt!"

"Vâng, vâng. Tạ ơn bệ hạ không gϊếŧ, tạ ơn bệ hạ."

Vương Xuân bước lên phía trước, không để ý mèo con đã ăn được một nửa, mạnh mẽ ôm nó lên, nhét vào trong l*иg mang đi.

Yến Nguyên còn chưa ăn đã nghiền, u oán nhìn Vương Xuân, chỉ có thể vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ lòng bàn tay.

"Ngưng Ngọc Các đêm qua đã hạ táng chưa?"

Trong nháy mắt bước ra ngoài điện, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp thuần hậu của nam nhân, động tác liếʍ lông của Yến Nguyên chợt khựng lại.

"Bệ hạ nói là Yến Quý nhân?" Mạnh Đức Dự đáp: "Nghe nói đêm qua, Yến quý nhân vốn không có hơi thở lại đột nhiên khởi tử hoàn sinh."

Yến Nguyên nghe đến đây liền rùng mình.

Ngưng Ngọc Các, Yến Quý nhân, khởi tử hoàn sinh...

Kỳ quái, chẳng lẽ không phải nàng đang nằm mơ sao?