Chương 2: Cục bột nhỏ yêu tiền như mạng

Trong phòng khách, cuộc tranh giành ống tiết kiệm của hai cô bé, cô bé được gọi là thối thịt thịt trông hơi mập đó chính là Ôn Diệc Nhu, con gái ruột của nữ chính Ôn Thanh Uẩn, nhũ danh là Nhu Nhu.

Cô bé kia chế giễu bé béo, luôn gọi bé là thối thịt thịt, cô bé kia là một Omega được nữ nhân xuyên sách yêu thích- con gái của Tô Nguyệt Trà, tên là Tô Tiểu Dung.

Lúc Tần Nhiễm đến gần, cô bé Nhu Nhu lộ ra ánh mắt sợ hãi, cánh tay vốn vươn ra để với lấy ống tiết kiệm lại rụt trở về, thân thể như tự động rụt lại, đôi mắt tựa như nho đen còn đang nhìn xem cái ống tiết kiệm kia.

Bên trong chiếc ống kia đều chứa toàn bộ số tiền mà bé từng chút từng chút tích góp được, bé không thể làm mất chúng, thế nhưng. . .

Cái nhà này, thật sự không phải là của bé nữa rồi sao?

Ngay cả tiền tích lũy cũng không thể có được sao?

Nữ nhân ở trước mặt này lúc trước khi gia gia vẫn còn, sẽ luôn mỉm cười khi gặp bé. Nhưng từ sau khi gia gia bị đưa vào bệnh viện lại luôn nhìn mình với vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thấy bé cũng kêu người ta ôm bé đi khỏi. Nhu Nhu bản năng cảm giác được nàng cũng không thích mình, chỉ thích Tô Tiểu Dung.

Bé cùng Tô Tiểu Dung tranh đồ vật, nhất định sẽ bị nói là đứa trẻ hư, sẽ bị đưa đi trừng phạt.

Bé rất sợ hãi, bị phạt đứng ở bên ngoài, chân sẽ rất mỏi, thậm chí còn rất lạnh.

"Của con, con. .." Nhu Nhu nhìn về phía Tần Nhiễm, ánh mắt mang theo tia cầu khẩn, cho dù có chút sợ hãi nhưng vẫn run rẩy nói, cam tâm bị trừng phạt, bị la mắng cũng phải lấy lại ống tiết kiệm này.

"A di, a di người không phải nói tất cả mọi thứ ở đây đ. . ." Tô Tiểu Dung nhìn về phía Nhu Nhu hừ một tiếng, liền quay lại nhìn về phía Tần Nhiễm nói, nói còn chưa dứt lời thì đã bị Tần Nhiễm bước nhanh tới lấy tay che miệng lại. Vật nhỏ này nhìn thì thực sự đáng yêu nhưng lời nói lại thực rõ ràng là muốn đưa nàng lên đường sớm mà!

A đúng thật là tạo nghiệp mà!

Cái gì mà gọi nàng đến đánh Nhu Nhu? Mặc cho nàng có nói như thế nào, thì tất cả chỉ thành kéo thêm thù hận mà thôi.

Nơi này chính xác là của Ôn gia, nhà của Nhu Nhu, tất cả mọi thứ đều là thuộc về Ôn gia, động một chút liền nói đuổi người ta ra ngoài. Đoán không chừng có khi cô bé tuy mới có 4, 5 tuổi nhưng đã bắt đầu hiểu chuyện rồi, dù cho hiện tại không hiểu nhiều nhưng về sau lúc nhớ tới chắc chắn đều chỉ toàn là thù hận.

Hơn nữa Tần Nhiễm nhớ lại bên trong kịch bản có nhắc tới tiểu điên phê Ôn Diệc Nhu là một vị thần giữ của, từ nhỏ đối với mọi thứ đều không có hứng thú, duy chỉ có tiết kiệm tiền là vô cùng yêu thích, yêu tiền như mạng, ai dám lấy tiền của bé, đó chính là muốn mạng của bé.

Bên trong chiếc ống tiết kiệm chỉ chứa tiền, thế nhưng là của bạn nhỏ Ôn Diệc Nhu đã cất giữ rất lâu rồi, cũng chính là đồ vật mà cô bé yêu quý. Trong kịch bản gốc chính là bị Tô Tiểu Dung cướp đi, còn bị cố ý đập nát, cướp đi số tiền bên trong, dẫn đến việc Ôn Diệc Nhu bị kí©h thí©ɧ đến mức sinh bệnh.

Chính vì sự kiện này mà đã khiến cho Ôn Diệc Nhu trở nên hắc hóa.

Tô Tiểu Dung không nghĩ tới mình bị Tần Nhiễm che miệng lại, trợn tròn hai tròng mắt nhìn về phía Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm liền cấp cho Tô Tiểu Dung một ánh mắt cảnh cáo, mắt thấy ống tiết kiệm tiền trong tay Tô Tiểu Dung muốn rớt xuống, Tần Nhiễm liền đem qua đưa cho Nhu Nhu đang co người lại thành một đoàn, ánh mắt cố gắng trở nên dịu dàng nhất có thể rồi nhìn về phía Nhu Nhu.

Nhu Nhu theo bản năng lùi lại phía sau, lại không nghĩ rằng đối phương lại đưa qua cho bé cái ống tiết kiệm tiền.

Nhu Nhu nhìn về phía Tần Nhiễm hơi nghi hoặc một chút, còn có chút sợ hãi, bé vẫn còn nhớ rõ lúc trước "Tần Nhiễm" cười với bé, sau đó liền sai bảo mẫu đưa bé nhốt vào một gian phòng không cho phép bước ra.

Tuy nhiên riêng chiếc ống tiết kiệm này, bé tuyệt đối sẽ không đưa, dù cho có bị trừng phạt đi chăng nữa, bé cũng phải nhất định đem chiếc ống tiết kiệm đó về.

Nhu Nhu duỗi ra cái tay nhỏ mập mạp với đến cầm lấy ống tiết kiệm, sau đó lập tức ôm nó thật chặt vào trong lòng, phảng phất sợ hãi nó sẽ lại bị cướp đi lần nữa.

Tần Nhiễm nhìn tiểu mập mạp Nhu Nhu trước mắt có chút nhát gan, nói chuyện còn lắp bắp thì trong lòng liền có chút cảm xúc phức tạp.

Tô Tiểu Dung hiện tại càng phách lối thì ít lâu sau đó sẽ bị Nhu Nhu vô tình nuôi một chú chó hoang cào đến nát hết cả khuôn mặt.

Nếu không thay đổi kịch bản thì chính bản thân Tần Nhiễm sẽ bị chính tay của cục bột nhỏ bụ bẫm trước mắt này rút ống thở, ngạt thở mà chết.

Nghĩ đến việc mà Nhu Nhu sẽ làm sau này, Tần Nhiễm liền cảm giác có chút thiếu oxi.

“Tần tổng, tôi hiện tại liền mang con bé đi. Thối thịt thịt, con bé này như thế nào lại không nghe lời, phải phạt đứng nửa giờ mới được!"

Ngay lúc này bà bảo mẫu mập đã theo tới nơi, liền hùng hùng hổ hổ quay đầu nói với Nhu Nhu, sau đó chuẩn bị kéo tay Nhu Nhu lôi đi, nhìn có chút thật thô lỗ.

Ngày thường "Tần Nhiễm" đối với đứa nhỏ này không quan tâm lắm, thậm chí không nguyện ý nhìn thấy bé. Tự nhiên thái độ của bảo mẫu đối với Nhu Nhu cũng sẽ không có chút gọi là giống với thái độ của một người hầu nên có khi đối đãi với tiểu chủ nhân của mình.

Bảo mẫu lúc này chỉ muốn nhanh chóng đem Nhu Nhu ra khỏi tầm mắt của Tần Nhiễm, nếu không chắc chắn Tần Nhiễm sẽ lại nổi giận.

"Không, không có. . . Không muốn. .." Nhu Nhu miệng nói lắp bắp, toàn thân đều đang phát run, vẻ mặt của cô bé tràn đầy hoảng sợ và kinh hãi, người nghiêng qua một bên, ngã ra đất, một cánh tay bị lôi về phía trước lôi đi, cánh tay còn lại gắt gao ôm lấy ống tiết kiệm.

"Mau buông tay ra, ngay lập tức! Đừng có động vào con bé!"

Tần Nhiễm nhíu mày, vừa mới bịt được miệng của Tô Tiểu Dung, nhanh như vậy lại có người muốn tiễn nàng lên đường!

"Tần tổng, ngài đây là?" Bảo mẫu nhìn về phía Tần Nhiễm với vẻ mặt khó hiểu. Tần Nhiễm đây là muốn làm gì? Nàng không phải rất chán ghét Nhu Nhu sao?

Tần Nhiễm buông tay ra khỏi miệng của Tô Tiểu Dung liền đi tới trước mặt bảo mẫu, đem tay của bảo mẫu đang chộp vào cánh tay của tiểu Nhu Nhu hất ra.

"Tô mama, có ai lại đối xử với một đứa trẻ như bà không? Bà còn nhớ thân phận của mình là gì chứ?"

Tần Nhiễm nhìn về phía bảo mẫu nói, lại nhớ tới bà ta là do nữ nhân xuyên sách kia mời đến chiếu cố cho đứa trẻ này, bảo mẫu Tô mama.

"Tần tổng, tôi mới vừa rồi là quá gấp, không phải cố ý. Đứa nhỏ này vô cùng bướng bỉnh nếu không nghiêm khắc một chút thì con bé liền sẽ không chịu nghe lời."

Lúc này bảo mẫu Tô mama đang vô cùng lúng túng. Bình thường bà ta sẽ nhìn mặt người khác mà nói chuyện. Tuy nhiên hôm nay bà ta cảm thấy Tần Nhiễm có chút khác thường.

"Tần a di, dì phải phạt thối thịt thịt đứng, cái ống tiết kiệm kia cũng ném đi luôn không cần cho nó nữa. .."

Lúc này miệng của Tô Tiểu Dung đã được buông ra, cô bé liền nhanh mềm nhanh miệng nói.

"Bà trước mang con bé trở về phòng đi." Tần Nhiễm nhíu mày nói với Tô mama. Lúc này khi nghe Tô Tiểu Dung nói, nàng hận không thể đem miệng của con bé khóa chặt lại, nhưng đối phương lại là một đứa trẻ, nàng cũng không thể đánh mắng con của người ta, lại càng không tiện dạy dỗ, trước tiên chỉ có thể đem "khẩu súng liên thanh" đang liều mạng kéo thêm hận thù cho mình rời đi ngay lập tức.

Tuy rằng Tô mama đang rất nghi hoặc nhưng vẫn là cúi người ôm lấy Tô Tiểu Dung.

"A Mai, làm phiền cô tới đây, bế cô bé lên, nhìn xem có chỗ nào bị thương không?"

Tần Nhiễm muốn xem xem Nhu Nhu có bị sao hay không liền cúi xuống để bế tiểu Nhu Nhu đang ngồi ở trên thảm. Chợt nhớ ra chính cơ thể của bản thân đang vô cùng yếu ớt, nếu bây giờ đi lên bế cô bé thì sẽ rất phí sức, hơn nữa nhìn thấy tiểu Nhu Nhu đang rất sợ hãi. Tần Nhiễm đột nhiên có cảm giác nếu bản thân quá thân thiết với cô bé thì sẽ khiến cho cô bé bị dọa sợ phát bệnh luôn mất.

Nhìn xung quanh một chút, liền thấy A Mai - người có chút nghĩa khí dám bênh vực cho cô bé.

Theo như trí nhớ của Tần Nhiễm về một chút thông tin của kịch bản thì A Mai này cũng được coi như là có chút lương tri, những lúc hai mẹ con tiểu Nhu Nhu gặp khó khăn thì cô ấy đã giúp đỡ qua mấy lần.

Về sau nữ chính đoạt lại toàn bộ tài sản, thanh toán không ít người, nhưng chỉ giữ lại A Mai, bồi dưỡng A Mai thành Ôn gia quản gia.

A Mai không nghĩ tới Tần Nhiễm không những không nổi giận mà lại còn khách khí phân phó cho nàng làm việc như vậy, chuyện này khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nơm nớp lo sợ chạy qua.

Tô mama nhìn thấy Tần Nhiễm để cho A Mai đến giúp đỡ, ánh mắt dừng một chút. Tô Tiểu Dung như muốn nói cái gì đó nhưng Tô mama nhìn con bé lắc đầu ra hiệu, ôm Tô Tiểu Dung bước nhanh đến tầng một, thay một chiếc váy đẹp màu hồng phấn ở trong phòng thay đồ.

"Tam di mama, có phải Tần a di không còn thích con nữa đúng không?" Tô Tiểu Dung nhíu mày ủy khuất hỏi Tô mama.

Tô mama này chính là chị họ của Tô Nguyệt Trà.

"Tiểu tổ tông, làm sao có thể? Người mà Tần a di thích nhất chắc chắn chỉ có thể là con. Con đừng lo lắng, ta cam đoan, nàng chẳng mấy chốc sẽ mua đồ chơi cho con, cùng chơi với con mà thôi. Ngoan, con ở nơi này chơi, ta gọi điện thoại cho mẹ con nha." Tô mama nói với Tô Tiểu Dung.

Tô mama tự nhận mình là người hiểu rõ "Tần Nhiễm" nhất, "Tần Nhiễm" đối với mấy người của Ôn gia vốn là chẳng có tình cảm gì.

Trước kia lúc Ôn lão gia còn khỏe mạnh, "Tần Nhiễm" còn cố sắm vai là một đứa con dâu tốt. Nhưng bây giờ Ôn lão gia lại bị trúng gió dẫn đến bại liệt, Ôn Thanh Uẩn lại mang trong mình “bệnh điên”, nhiều khi tức giận liền không nói gì giống người câm, sau đó thỉnh thoảng sẽ phát điên, cả hai người lớn của Ôn gia đều trở thành phế nhân. "Tần Nhiễm" liền thay đổi, bình thường đối với Nhu Nhu đều là không quan tâm đến, ngẫu nhiên nhìn thấy sẽ liền sai người đưa con bé đi ra chỗ khác, không muốn con bé làm mình chướng mắt.

Tương phản, "Tần Nhiễm" đối với Tô Tiểu Dung mà nói chính vô cùng yêu thích, trước đó khi Ôn lão gia còn khỏe mạnh, "Tần Nhiễm" còn có chút cố kỵ nhưng bây giờ đã khác, tự nhiên sẽ chẳng cần kiêng dè ai nữa. Chính miệng Tô Nguyệt Trà nói Tần Nhiễm đang chuẩn bị ly hôn, sau này sẽ kết hôn với Tô Nguyệt Trà.

Tô Nguyệt Trà cùng Tô mama và Tô Tiểu Dung có đề cập qua chuyện này. Chính vì thế nên Tô Tiểu Dung mới dám ở trước mặt Nhu Nhu nói những lời như vậy.

Bởi liên quan đến Tô Nguyệt Trà nên "Tần Nhiễm" đối xử với Tô Tiểu Dung không khác gì đối xử với con gái ruột của mình.

Vừa rồi giọng điệu và sắc mặt của Tần Nhiễm rất khác so với bình thường, chuyện này Tô mama có thể nhận ra được. Hiện tại bà ta phải tranh thủ thời gian để báo cho Tô Nguyệt Trà biết. Sau khi Tô mama trấn an được Tô Tiểu Dung, bà ta liền bấm gọi cho Tô Nguyệt Trà đem toàn bộ sự việc vừa rồi thêm chút mắm muối kể lại cho ả ta nghe.

"Em khi đó bảo ta chú ý đến A Mai quả thật là rất đúng. Ta xem cô ta tám phần là thừa dịp ta không chú ý đến liền dở trò câu dẫn Tần tổng, em bận rộn như vậy lại ít đến đây. Nếu hôm nay em đến sớm một chút thì đã có thể trừng trị cô ta, nắm giữ lại được trái tim Tần tổng rồi." Cuối cùng Tô mama liền chốt lại câu chuyện bằng một câu nói rằng điều mà bà ta để ý đến nhất chính là việc Tần Nhiễm đã gọi A Mai đi tới bên cạnh. Những việc mà bà ta tự cho là nguyên nhân khiến cho Tần Nhiễm trở nên khác thường đều mang đi nói hết với Tô Nguyệt Trà.

Dù cho A Mai có dáng người hoàn hảo nhưng đó cũng chính là điểm mà không thể nào đem ra để so sánh với Tô Nguyệt Trà được, Tô Nguyệt Trà có thể là Omega cấp A, không đơn thuần chỉ là được mỗi vẻ bề ngoài, chỉ cần thả ra một chút tin tức tố thì dù cho đó có như nào thì cũng đủ khiến cho Alpha mọi cấp bậc thần hồn điên đảo.

"Em có một sợi dây chuyền kim cương đặt ở trong ngăn tủ của phòng Tiểu Dung, hình như dạo này không có thấy. Chị xem lại thử xem có phải là A Mai trộm đi hay không? Một lúc nữa em sẽ đến." Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó liền truyền đến giọng nói nhẹ nhàng, tinh tế.