Chương 1: Một kẻ điên?

Đông chí vừa tới, một trân tuyết to vừa liền rơi xuống. Xung quanh khắp nơi đều được che phủ bởi nền tuyết trắng xóa mang theo cảm giác lạnh lẽo.Hơn chín giờ sáng, tại một biệt thự sân vườn ở vịnh Sơn Thủy thành phố Thượng Kinh, cửa phòng ngủ chính trên tầng hài vẫn đang đóng chặt.

"Tối qua Tần tổng có tiệc nên về muộn. Đừng lên tầng hai quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi. Hôn nay Tô tiểu thư sẽ đến đây ăn tối, lúc đó cô ấy sẽ đánh thức Tần tổng dậy."

Bảo mẫu của ngôi biệt thực này là người phụ nữ trung niên mập mạp và thấp bé đang giải thích cho hài cô hầu gái mới đến.

Vẻ mặt của hai cô hầu gái trẻ tuổi dịu đi đôi chút, tuy mới đến nhưng họ đã có chút sợ hãi trước cô chủ Tần, cô ấy thực sự rất gắt gỏng, đặc biệt là sau mỗi lần uống say. Chỉ có Tô tiểu thư xinh đẹp ôn nhu mới có thể an ủi Tần tổng. Nếu cô ấy đến đây, hôn nay họ sẽ tương đối dễ thở.

"Hôm nay là ngày đông chí, nhìn thực đơn cho cẩn thận, đừng có làm sai." Bảo mẫu nhìn hai người hầu gái rồi lại dặn dò một câu.

"Dì yên tâm đi, cháu đang xem đây ạ, sẽ không có chuyện gì đâu." Cô hầu gái có dáng vẻ bình thường mỉm cười đáp lại bảo mẫu.

"A Mai, cô hãy chú ý đến người đang ở trong nhà kính kia, thỉnh thoảng vào kiểm tra, đừng để cô ta phát bệnh điên cuồng chạy ra ngoài, nếu có động tĩnh gì thì cứ gõ cửa cảnh báo như trước. Đừng để Tô tiểu thư cảm thấy phiền phức khi tới đây. Cô có nghe thấy không??"

Bảo mẫu nhìn cô hầu gái A Mai ở một bên, cau mày. Những người giúp việc ở đây đều được Tần tổng chọn sau khi phỏng vấn, A Mai này có ngoại hình nổi bật, trước đó Tô tiểu thư đã đề cập với bà ta và nhờ bà ta tìm cách khiến A Mai phạm sai lầm nhưng lại bị Tần tổng phát hiện và trừng phạt nên về sau bảo mẫu luôn cẩn thận hướng dẫn cô ấy về mọi thứ.

"Tôi đã hiểu."

A Mai tiếp tục, hơi siết chặt bàn tay, giọng điệu không mấy nhiệt tình, biểu cảm cũng không được tốt lắm. Bảo mẫu này vẫn luôn không vừa mắt cô, thích làm cô khó xử, cô cũng có chút không ưa bảo mẫu này.

"Được rồi, tất cả các người hãy đi làm việc của mình đi".

Bà bảo mẫu khẽ khịt mũi, nở nụ cười kiêu hãnh, quay người vặn vẹo thân hình mập mạp rồi rời đi. Bảo mẫu vốn ghét cô, bắt cô làm nhiều việc. Từ lâu trong thâm tâm của cô cũng chẳng ưa bà ta "Bà ta thực sự cho rằng bản thân mình là đại quản gia rồi, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Bà ta không phải cùng hồ ly tinh Tô Nguyệt Trà kia cùng một bọn

sao?!"

A Mai nói nhỏ khi nhìn bảo mẫu bước đi. Tô Nguyệt Trà chính là vị Tô tiểu thư được bảo mẫu nhắc đến vừa rồi.

"A Mai, đừng nói như vậy, cô Tô là Omega cấp A đấy, Tần tổng rất thích cô ấy. Tôi nghe nói Tần tổng sẽ cưới Tô tiểu thư sau khi ly hôn, sau này có lẽ Tô tiểu thư sẽ là nữ chủ nhân tương lai của biệt thự này."

Người giúp việc đối diện nhỏ giọng nói với A Mai.

"Được rồi, các ngươi đều đi làm việc đi."

Ở xã hội hiện đại bây giờ, có những cơ sở khám bệnh chuyên khoa, đánh giá giới tính Omega và Alpha phân theo cấp bậc là S,A,B,C,D theo pheromone từ mạnh đến yếu, trong đó đại đa số mọi người đều là cấp độ B và C. Cấp độ A được coi là rất hiếm và cấp độ S thậm chí còn hiếm hơn. Số lượng Beta chiếm tới 80% tổng dân số, không có thứ bậc, bọn họ giống như con kiến thợ trong toàn ngành dịch vụ, bảo mẫu và hai người hầu gái đều là Beta.

"Tần tổng còn chưa ly hôn, Tô Nguyệt Trà liền tự cho mình là nữ chủ nhân của ngôi biệt thự này rồi, tuyển toàn là họ hàng đến làm bảo mẫu! Nơi này chính là Ôn gia, Tần tổng chẳng qua chỉ là ở rể mà thôi. Chủ nhân thực sự thì hiện lại đang ở trong nhà kính kia giống như một phòng giam biệt lập vậy."

Nghĩ lại Ôn gia tại Lâm Hải thành này cũng được coi là gia tộc danh giá. Đáng tiếc Ôn tiên sinh lại chỉ có một người con duy nhất là Ôn tiểu thư, tuy rằng nàng là Omega cấp S nhưng lại ngốc nghếch, có pheromone rối loạn, không hiểu sao lại chưa cưới mà đã có thai. Nhưng cho dù nàng ấy có như thế nào thì vẫn có rất nhiều người muốn bước chân vào ở rể nhà Ôn gia.

"Nghe nói Tần tổng trước kia chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé ở tại tập đoàn của Ôn gia, xuất thân bình thường, là Alpha cấp B, Ôn tiểu thư làm sao lại nhìn trúng Tần tổng vậy? Ôn lão gia chỉ có thể dựa vào Ôn tiểu thư. Bây giờ bệnh của cô ấy đã khá hơn. Ôn lão gia lại mắc bệnh đột quỵ và bại liệt. Ôn tiểu thư thỉnh thoảng cũng sẽ phát bệnh. Tiểu thư sống trong nhà kính vào mùa đông. Cô ấy sống còn không tốt bằng một tiểu hài tử lên ba, căn nhà này thực mau sẽ đổi thành nhà của họ Tần.”

A Mai cảm thấy rất bực bội trong lòng, cô liền nói một tràng, trong giọng điệu có chứa một chút đồng cảm cùng với đó là một chút không hài lòng. A Mai còn đang muốn nói thêm gì đó nữa nhưng lại bị người giúp việc ở kế bên kéo kéo tay áo, A Mai vừa quay người lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Không sai là bảo mẫu đã quay trở lại.

"Tần tổng, ngài thức dậy rồi a, ngài có thấy đói bụng không? Bữa sáng đã được chuẩn bị xong rồi ạ. A Mai nói lung tung, xin ngài đừng tức giận, loại người như này không đáng, ngài xem xử lý nàng ta như thế nào tôi liền đi xử lý." Bảo mẫu không nhìn về phía A Mai mà là nhìn về vị trí phía đầu bậc cầu thang, trong lời nói chỉ toàn là ý nịnh nọt, đáy mắt hiện lên ý cười trên nỗi đau của người khác, cái này như thế nào lại không ra tay, đây là do A Mai tự mình nói bậy gây họa, Tần tổng lại để ý đến những chuyện này nhất.

Không cần nói, A Mai này Tần tổng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Trước đó có mấy người hầu nói lung tung đắc tội Tần tổng đều bị tố cáo tội phỉ báng, một khi hồ sơ có ghi chép lại thì những người giàu xung quanh cũng sẽ không thu nhận cô ta nữa rồi.

A Mai nghe bảo mẫu nói cả người như hóa đá, cứng ngắc quay đầu nhìn theo hướng mà bảo mẫu đang nhìn, liền nhìn thấy trên tấm thảm hoa lệ được trải trên bậc thang, trên đó là người con gái với mái tóc dài hơi xoăn xõa ngang lưng, trên người mặc chiếc váy ngủ lụa tơ tằm màu tím hồng, tay nàng vịn vào chiếc lan can được chạm khắc kỳ công dát vàng, đôi chân trần đứng trên bậc thang, đôi mắt chăm chú nhìn hai người.

Cô gái kia dáng người thon thả, cân đối, làn da tái nhợt, dáng vẻ tiều tụy, đôi mắt có quầng thâm, đôi môi tái nhợt, bộ dáng của việc thức khuya uống nhiều rượu, đôi lông mày hơi nhíu lại, nhìn cô hầu gái với ánh mắt u ám và lạnh lẽo. Tần tổng hay được mọi người nhắc tới chính là cô gái này, vào ở rể Ôn gia, Alpha cấp B - Tần Nhiễm.

"Tần, Tần tổng, tôi. . ." A Mai tựa như rơi vào vực thẳm, muốn nói điều gì đó nhưng thấy sắc mặt của Tần Nhiễm cực kì không tốt nên liền cứng họng không dám nói thêm lời nào nữa

Dù có bị Tần Nhiễm sỉ nhục và đuổi việc thì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ nhưng lý lịch về sau lại bị tăng thêm chỗ bẩn liền thảm rồi.

Lúc này A Mai cả người run lẩy bẩy. Trên bậc thang Tần Nhiễm đứng đấy không nói gì, lông mày của nàng nhíu chặt lại, sắc mặt rất kém cỏi.

A Mai không biết là, lúc này Tần Nhiễm so với cô còn hoảng sợ và tức giận hơn rất nhiều!

Nghe được cuộc đối thoại của các nàng, Tần Nhiễm liền khẳng định được sự thật bây giờ.

Khoảng một giờ trước, Tần Nhiễm còn đang rất phấn khích khi cuối cùng nàng cũng đã làm xong nhiệm vụ cuối cùng, tại cái thế giới mà bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến cho nàng phải vật lộn hết 5 năm mới có thể quay trở về thế giới của mình được!

Nhưng mà khi Tần Nhiễm nghĩ rằng có thể đi tìm cha mẹ cùng với người trong lòng thì cái hệ thống chết tiệt đưa nàng trở về lại nói cho nàng biết rằng đã xảy ra một việc bất thường, sau đó liền nhét cho nàng một đống ký ức rồi liền bỏ chạy mất tiêu.

Tần Nhiễm bị sốc tới mức cả đầu choáng váng, phải mất một lúc sau nàng mới hiểu ra toàn bộ.

Thế giới mà nàng đang sống thực chất lại là một cuốn tiểu thuyết ABO cẩu huyết. Vì có một số việc bất thường xảy ra, trong khoảng thời gian 5 năm nàng rời đi đã có một nữ nhân xuyên sách nhập vào cơ thể của nàng, làm theo tình tiết kịch bản ở rể nhà họ Ôn, trở thành tra A vợ trước của nữ chính!

Như A Mai nói, nữ nhân xuyên sách kia đã lấy thân phận là Tần Nhiễm đến ở rể nhà Ôn gia, kết hôn cùng với đứa con gái duy nhất của Ôn gia - Ôn Thanh Uẩn mang thai hơn 5 tháng, về sau lúc Ôn lão gia trúng gió bị bại liệt liền tiếp quản tập đoàn Ôn thị.

A Mai không có nói sai, nữ nhân xuyên sách kia đã bắt đầu mưu đoạt tài sản của Ôn gia từ khi Ôn lão gia rơi vào hôn mê, mượn việc Ôn Thanh Uẩn mắc "Bệnh điên" đem Ôn Thanh Uẩn cùng con gái nàng tách ra, không để các nàng gặp mặt nhau, dùng sự an toàn của con gái để uy hϊếp Ôn Thanh Uẩn rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng.

Tần Nhiễm xuyên trở về vào đúng thời điểm này, lúc nữ nhân xuyên sách đã tạo ra vô số rắc rối kia cũng không sai lệch lắm.

Theo tình tiết kịch bản như vậy, tiếp theo Ôn Thanh Uẩn sẽ rất nhanh rất nhanh trở thành một kẻ điên bị hắc hóa, lúc trở lại không chỉ đơn giản là sẽ đoạt lại tất cả tài sản mà còn làm cho "Tần Nhiễm" trắng tay lưu lạc đầu đường, mà còn khiến cho "Tần Nhiễm" mắc một loại bệnh lạ, làn da toàn thân sẽ chậm rãi thối rữa, dù cho tuổi còn trẻ nhưng mái tóc sẽ rụng sạch, hàm răng rụng ra. . .

Cuối cùng Tần Nhiễm sẽ bị ‘tiểu điên phê là con gái mình rút ống thở đi đời nhà ma.

Tần Nhiễm thật vất vả lăn lộn đổi lấy mạng nhỏ, liền phải chấm hết rồi!

Không được, nàng không muốn làn da thối rữa, tóc rụng hết, nàng còn chưa có sống đủ nữa mà, bằng mọi giá nàng nhất định phải sống.

Quan trọng nhất là sự tình còn chưa có phát sinh đến mức thái quá, có lẽ sự tình vẫn có thể cứu vãn chăng!?

"Thối thịt thịt, ống tiết kiệm tiền này là của ta, tiền bên trong cũng là của ta, nơi này là nhà của ta, tất cả mọi thứ đều là của ta, ngươi còn không mau buông tay ra, bằng không đợi chút nữa ta sẽ gọi Tần a di đánh ngươi!"

Tần Nhiễm trong lòng vừa mới dâng lên một tia hi vọng, lúc này lại nghe được âm thanh non nớt của bé gái, nội dung cuộc nói chuyện như thắp sáng kịch bản trong đầu Tần Nhiễm, Tần Nhiễm cảm giác trong nháy mắt yết hầu bị bóp chặt, hô hấp có chút khó khăn.

Tần Nhiễm bất chấp thân thể mệt mỏi vì say rượu, liền chạy nhanh xuống lầu.

Nguyên bản còn thấp thỏm chờ bị tuyên án, A Mai tưởng là Tần Nhiễm sẽ cực kỳ tức giận muốn ra tay đánh nàng, lại không nghĩ rằng Tần Nhiễm sẽ trực tiếp vượt qua nàng, bước đi nhanh.

Không thấy Tần Nhiễm nổi giận, bảo mẫu cũng là lấy làm kinh hãi. Sao mà Tần Nhiễm có thể bỏ qua A Mai? !

Bảo mẫu quay người nhìn lại, hướng Tần Nhiễm đi tới là trong phòng khách.

Bên kia, ở trên tấm thảm có hai cô bé tầm 4, 5 tuổi đang tranh nhau một cái ống tiết kiệm hình con heo. Cô bé vừa nãy nói chuyện, trên người mặc một chiếc váy búp bê màu hồng được may rất tinh xảo, trên tóc kẹp một chiếc kẹp tóc thủy tinh rất đẹp, khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn, nhìn qua rất đáng yêu.

Bảo mẫu lộ ra nụ cười đã hiểu rõ, trừng mắt nhìn A Mai, lắc lắc thân thể mập mạp đi qua cùng.

"Ta. . . Ta. . ." Ở phía đối diện với cô bé vừa mới nói chuyện, là cô bé được gọi là thối thịt thịt kia, cô bé sợ hãi nói, có chút cà lăm, nói không rõ thành câu.

Bạn nhỏ thối thịt thịt kia người hơi mập, ăn mặc cũng xốc xếch, mặt tròn thịt đô đô, tóc ngắn ngủn có phần hơi xoăn, không có bất kỳ trang trí gì, nhìn qua rất béo, lại không có khí lực, nắm lấy cái mũi của ống tiết kiệm hình con heo, nghẹn đỏ mặt, thở hổn hển, vẫn là không giành lại được cô bé đối diện, bình tiết kiệm bị cướp đi dễ dàng.

Thối thịt thịt ánh mắt nhìn chằm chằm cô bé đối diện trên tay đang cầm ống tiết kiệm, muốn đưa tay giật lại, cô bé kia liền nâng tay lên cao qua đầu.

"Ngươi ngay cả lời nói cũng không rõ ràng, đừng nói là được. Nơi này không là nhà ngươi, ngươi họ Ôn, không phải họ Tần, ngươi cùng mẹ ngươi sẽ bị đuổi đi ra, về sau ta mới là tiểu chủ nhân nơi này, những thứ kia đều là của ta, không có đồ vật gì 1 của ngươi cả. Tần a di, người nói có đúng hay không ạ?" Cô bé đã thành công cướp đi ống tiết kiệm kia đắc ý nói xong, mềm miệng rõ ràng, thanh âm non giòn êm tai, sắc mặt hồn nhiên, nhìn thấy Tần Nhiễm đi tới, con mắt liền sáng lên, nở nụ cười xán lạn, "Tần Nhiễm" ngày bình thường đều sủng ái nàng nhất, đối với thối thịt thịt này luôn luôn tỏ ra chán ghét.

Lúc này sắc mặt của Tần Nhiễm rất khó nhìn, nhìn thấy cô bé mập mạp ấy, trong đôi mắt tựa như nho đen đã hiện lên chút khói mù, trong nháy mắt liền trở nên ảm đạm, tim liền đập nhanh liên hồi, cảm giác như ống thở của nàng sẽ ngay lập tức bị rút xuống vậy.