Ta nhìn chằm chằm sườn mặt đẹp như được điêu khắc của Bùi Tự.
Suy nghĩ của ta bỗng dưng trở về thời điểm ta nhặt được hắn.
Ngày ta nhặt được Bùi Tự, hôm đó mưa rơi lác đác.
Trong không khí thoang thoảng mùi cỏ xanh ẩm ướt, xiêm y hắn lộn xộn.
Gương mặt dính vết máu lại càng trở nên xinh đẹp hơn.
Bùi Tự nhắm nghiền hai mắt mà ta đang cầm trường kiếm đặt ngang cổ hắn, một khắc trước khi ta quyết định xuống tay thì hàng lông mi dài của hắn hơi run run.
Ngay sau đó, Bùi Tự đột nhiên mở mắt ra mang theo sát ý lạnh thấu xương.
Ta đã sớm quăng kiếm đi, ôm cổ tay áo của hắn rồi khóc thật to: "Bùi Tự, nếu ngươi mà chết thì ta phải làm sao đây! Hu hu hu, ngươi thật nhẫn tâm!"
Bùi Tự nhìn ta chăm chú một hồi, thấy ta khóc vô cùng thảm thiết và chân thành thì mới chầm chậm mở miệng.
"Ngươi là ai?"
Ta vừa khóc nấc vừa nói: "Hức… Ngươi không chết sao?! Hu hu hu, trời xanh có mắt mà! Ta là ai không quan trọng! Quan trọng là… Ngươi là ai!"
"Ngươi là thần, là hoa trong tim ta, ngươi chiếu sáng cuộc đời tối tăm của ta khiến ta cảm thấy thế giới này thật sự rất có ý nghĩa. Ta vui tới mức chạy như bay, nhảy tung tăng, thậm chí còn có thể nhảy điệu Tango trên ban công tầng 20 nữa. Bùi Tự, ngươi khiến ta ý thức được rằng… Thần thật sự tồn tại trên đời này."
Ta thổ lộ tình cảm một cách mãnh liệt một hồi lâu.
Sau tai Bùi Tự lẳng lặng đỏ ửng lên.
Nhưng mà trên mặt vẫn không hề có chút xao động nào.
Thậm chí, hắn không cảm xúc mà uy hϊếp ta: "Ta hận nhất là ai lừa gạt ta, nếu ngươi gạt ta thì ta sẽ gϊếŧ ngươi ngay lập tức."
Ta gật đầu như gà mổ thóc: "Ừm ừm ừm, điện hạ yên tâm, ta là đứa bé ngoan, từ nhỏ ta đã không biết nói dối ai..."
Giọt sương trên cây âm thầm rơi xuống.
Ta lờ mờ thấy khóe môi Bùi Tự... cong lên một cái.
Sau đó ta nhìn kỹ lại thì chẳng thấy gì nữa.
Bùi Tự bị thương rất nặng, ta lén đưa hắn về tông môn rồi chuyển ra sau núi chăm sóc hắn.
Ta biết được thân thế của hắn từ hệ thống.
Mẫu thân của hắn là người, phụ thân là Yêu Vương.
Mẫu thân hắn chỉ là một phàm nhân thôi mà, tình yêu như đóa hoa sớm nở tối tàn, sau đó nương hắn lập tức bị Yêu Vương vứt ra sau đầu, quên lãng bà ấy trong hậu cung.
Một năm sau, Bùi Tự được sinh ra, phàm nhân sinh ra một đứa bé nửa người nửa yêu.
Hắn không thể hóa hình, không được yêu tộc thừa nhận lại cũng chẳng thể trở về nhân tộc.