Chương 1

"Cố Phong ~ Cố Phong! Chở tôi một đoạn đường ~”

Tô Uyển Uyển đứng trước cửa sổ xe Cố Phong, vẻ mặt lấy lòng nhìn hắn.

“Buông tay!” Cố Phong lạnh giọng quát lớn.

Không tình nguyện thu hồi tay, mắt thấy cửa sổ xe Cố Phong chậm rãi dâng lên, một chân chân ga khởi động xe rời đi.

Tô Uyển Uyển tức giận không có chỗ xả, hướng về phía bóng dáng xe một trận tay đấm chân đá đều không cảm thấy hả giận.

“Cố vương bát! Máu lạnh vô tình đại hỗn đản! Về sau sinh con trai không có c̠úc̠ ɦσα!! Còn là thanh mai trúc mã, liền đều không bằng bạn bè bình thường! Trách không được trưởng thành như vậy đều không có kết giao bạn gái, loại này đến chó cũng không cùng cậu kết giao !!!”

Tô Uyển Uyển một đường hùng hùng hổ hổ, lẩm nhẩm lầm nhầm, chạy đến trạm tàu điện ngầm chen chúc vào đám đông. Mỗi khi đi tàu điện ngầm, cô đều mười phần hối hận chính mình có một bộ ngực lớn, bởi vì đυ.ng chạm thật sự rất đau.

Kéo cơ thể cơ hồ tan thành từng mảnh về đến nhà, sau khi mở cửa nhìn đến trong phòng khách Cố Phong ăn mặc quần áo ở nhà, nhàn nhã ăn cơm chiều, Tô Uyển Uyển càng là giận sôi máu.

“Cố vương bát, bạn thân, bạn tốt của cậu, tiểu thanh mai là tôi, ở trên xe điện ngầm bị quây thành bánh nhân thịt, cậu như thế nào không biết xấu hổ ngồi ăn cơm? Xe của cậu rõ ràng trống, hai ta lại sống cùng nhau, cậu vì cái gì không thể chở tôi một đoạn đường?!” Tô Uyển Uyển nổi giận đùng đùng ngồi vào chỗ đối diện Cố Phong chất vấn.

Lại thấy Cố Phong chậm rì rì buông chiếc đũa, nhìn cô đạm thanh trả lời: “Đầu tiên tôi mua xe vô luận trống hay không, tôi có quyền lợi quyết định cho hay không cho cậu đi nhờ xe, tiếp theo ở A thành hơn 80% người đi làm đều là đi tàu điện ngầm, bởi vì có người ở xe điện ngầm bị quây tôi liền không thể ăn cơm? Cuối cùng, tôi lại nhắc nhở cậu một câu, trở về chuyện thứ nhất là đổi giày rửa tay! Bằng không tôi giúp cậu hẹn người môi giới tìm phòng ở một lần nữa!”

Tô Uyển Uyển bị nghẹn á khẩu không trả lời được, tên này từ nhỏ liền không chịu nhường cô, vô luận đấu võ mồm hay đánh nhau, cô chưa từng chiếm được tiện nghi, người khác trúc mã đều là đối chính mình tiểu thanh mai các loại sủng, trúc mã của cô rốt cuộc là cái loại gì a!

"Sặc ~ cậu cho rằng tôi muốn sống cùng cậu chắc, nếu không phải mẹ tôi sợ tôi sống một mình không an toàn, tôi mới lười cùng cậu loại người một thân tật xấu này ở cùng một chỗ!!”

Tô Uyển Uyển khí thế yếu đi xuống dưới, cô cuối cùng quật cường cãi lại.

“Còn có, mặc dù hiện tại là thời gian tan làm, tôi cũng muốn nhắc nhở cậu một câu, công ty còn không có chính thức đưa sản phẩm ra thị trường, cho dù là nói chuyện phiếm cũng không thể cùng người bên ngoài công ty đề cập! Mặc kệ quan hệ nhiều thân mật!” Cố Phong trịnh trọng nói.

Tô Uyển Uyển nghe vậy, sửng sốt một lát, lúc này mới hồi thần lại, hoá ra là tiểu tử này mật báo, hại cô chiều nay bị trưởng phòng đổ ập xuống mắng một trận.

Cô bất quá là khi nghỉ trưa ăn cơm, cùng học trưởng hồi đại học đi làm gần đó, đề ra một sản phẩm, dù sao cũng là đồ dùng cho đàn ông, cô bất quá là thoáng dò hỏi cái nhìn mà thôi, hơn nữa cái kia học trưởng là làm IT, căn bản nói không đến thiết kế cơ mật.

"Tốt a, là tiểu tử cậu mật báo! Hại tôi buổi chiều bị mắng thảm! Cậu......”

Tô Uyển Uyển còn không mắng ra trọng điểm, Cố Phong đã đứng dậy đi phòng bếp, cô vừa định đứng dậy đi theo mắng, Cố Phong lại bưng chén cơm ra tới, đưa tới cô trước mặt, mặt vô biểu tình nói: “Ăn cơm trước!”

"Tôi ăn nổi sao? Tôi......”

Cố Phong lại lần nữa đánh gãy: "Cậu hình như hai tháng không đưa tiền thuê nhà.”

"Tôi......” Tô Uyển Uyển lập tức biến sắc mặt: "Tôi ~ tôi tháng sau phát tiền lương nhất định đưa, cậu biết đến tháng này đầu phó đuôi khoản, tôi hai tháng tiền lương đều cống hiến cho mã ba ba.”

“Biết rõ liền tiền thuê nhà cùng tiền cơm cũng chưa đưa, vì cái gì còn muốn như vậy xúc động tiêu phí?” Cố Phong thật sự khó hiểu, các cô nữ sinh tiêu phí hành vi.

"Đây không phải là xúc động tiêu phí tốt sao? Chiết khấu thấp như vậy, tương đương tặng không a, tôi không mua tương đương ném tiền! Tôi còn mua quà tặng sinh nhật cho cậu.” Tô Uyển Uyển hưng phấn nói.

"Ừ.” Cố Phong cúi đầu tiếp tục ăn cơm, mí mắt cũng không nâng.

Tô Uyển Uyển lặng lẽ liếc trắng mắt Cố Phong một cái, trong lòng âm thầm phun tào: Loại đàn ông này như thế nào có bạn gái, liền cô thân là bạn tốt đều chịu không nổi, cái người này lạnh như băng giống như người máy vậy.

Chờ cô tích cóp đủ tiền rồi, nhất định chạy nhanh dọn đi, cách hắn rất xa!

Cố tình cô cùng Cố Phong phá lệ có duyên, năm 3 tiểu học bắt đầu làm hàng xóm suốt mười năm, từ một năm đó khi nhà hắn chuyển đến, chính là ngày cô bắt đầu kiếp nạn.

Cô từ nhỏ thành tích đều đều, nhưng chung quanh thành tích các tiểu bằng hữu cũng không có thực vượt trội, cho nên mỗi lần thi xong, cha mẹ cũng liền lải nhải vài câu, như thế nào luôn là ở tuyến đạt tiêu chuẩn, như thế nào không nỗ lực một chút?

Sau khi Cố Phong chuyển đến, lấy thành tích đứng nhất, đem tiểu đồng bọn ở phụ cận, hung hăng ném ở phía sau.

Từ nay về sau, mỗi khi thi xong, cha mẹ đều sẽ cầm bài thi chữ viết ngay ngắn max điểm của Cố Phong, xoắn lỗ tai cô răn dạy cô, làm cô nhìn cẩn thận.

Trong khu nhà cũng sẽ vang lên hết đợt này đến đợt khác trước sau tiếng khóc.

Cho nên khi tiểu học, tiểu đồng bọn trong khu nhà đều có chút bài xích Cố Phong.

Cô cùng Cố Phong nhà ở đối diện, mỗi ngày bị cha mẹ buộc đi thân cận cùng Cố Phong, cô bất đắc dĩ mỗi ngày cùng Cố Phong cùng nhau trên dưới học.

Bởi vậy bị các tiểu đồng bọn khác đặt cho biệt danh phản đồ, Hán gian.

Tới khi lên sơ trung, tình huống lại đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Tới tuổi tình đậu sơ khai, Cố Phong giá trị nhan sắc ưu việt, đã làm cho đám tiểu nữ sinh phụ cận quên đi sự sợ hãi khi bị phiếu điểm của Cố Phong chi phối hồi tiểu học.

Mà lúc này, Tô Uyển Uyển trên dưới học cùng Cố Phong như hình với bóng, thành người môi giới tốt nhất để theo đuổi Cố Phong, Tô Uyển Uyển cũng lần đầu cảm nhận được chỗ tốt của việc làm bạn hàng xóm với soái ca học bá.

Trong trường học cùng trong tiểu khu nơi nơi đều có nữ sinh lấy lòng cô, sau khi đưa thư tình cho Cố Phong đều như nước chảy, cũng sẽ có đồ ăn vặt đều như nước chảy nhét vào trong tay cô.

Cố Phong trước nay lại không xem thư tình, ngay cả phong thư thu được cũng không hủy đi, trực tiếp ném tới trong rương, quà tặng không thể trả về sẽ trực tiếp đưa cho Tô Uyển Uyển.

Cho nên mỗi khi lúc này, Tô Uyển Uyển sẽ ngắn ngủi thích hắn một chút, chờ đến kì thi, lại tiếp tục chán ghét.

Cao tam năm ấy, lúc Cố Phong theo cha mẹ sinh ý dọn đi, làm khóc một đống nữ sinh.

Tô Uyển Uyển trừ bỏ thoáng có chút tiếc hận, về sau không còn có quà tặng đồ ăn vặt, lại không có quá nhiều cảm xúc.

Chỉ là mỗi ngày trên dưới học, khi theo bản năng đi gõ cửa nhà Cố Phong, đứng ở ngoài hắn phòng học chờ hắn, đột nhiên phản ứng lại, hắn đã dọn đi rồi, sẽ có cảm giác mất mát cùng thương cảm nảy lên trong lòng.

Buổi đêm nào đó, khi ngẫu nhiên nghĩ đến hắn, sẽ chảy chút nước mắt xuống dưới, nhưng tưởng tượng đến người lạnh như băng như thế, phỏng chừng hiện tại đã sớm quên cô là ai, Tô Uyển Uyển lại quật cường lau khô nước mắt, sau lại cũng im bặt không nhắc tới cô vì Cố Phong mà đã khóc.