Chương 6: Bệnh tâm thần

“Ngày mai, cậu quên rồi?”

“Không có không có, là hai tuần à?”

“Ừm.” Hướng Vân Đông gật gật đầu.

“Cái này…”

“Làm sao vậy?”

“Các cậu có mang kem chống nắng hay phun sương linh tinh không.”

“…Không.”

“…”

“...”

“Các cậu đều không cần ư?”

Tôi từ trên giường bước xuống dưới, mở ngăn kéo ra: “Hai tuần đấy, nhưng mà tôi chỉ cầm theo một lọ.”

Lắc lắc, chỉ còn có một nửa.

Trên thực tế, xác thật là chiến thuật của tôi đã sai nặng nề.

Vì thế, tôi lập tức nắm lấy tay Hướng Vân Đông: “Anh trai, buổi chiều cậu có rảnh không.”

“A? Chắc là, không có việc gì cả.”

“Buổi chiều cùng tôi đi ra ngoài mua kem chống nắng nha.”

“Cái này... để tôi tính cái đã…”

“Không được,Vân Đông, cậu nhìn cậu trong gương một cái đi, cậu uy mãnh cao lớn soái khí như thế, đã vậy màu da của cậu bây giờ, vừa tốt, vừa cân xứng.” Tôi dùng kỹ thuật diễn xuất sắc của bản thân, vỗ bờ vai của hắn, dùng những từ phát ra từ nội tâm, liên tục khen hắn.

Biểu tình trên mặt hắn biến hóa, từ sửng sốt đến nghi hoặc lại đến có chút vui sướиɠ.

“Nam sinh trong viện làm sao so được với cậu cơ chứ, nữ sinh thích cậu cũng nhiều như vậy.”

A.

Sự vui sướиɠ của nam sinh, vẫn luôn đơn giản như vậy.

“…Như vậy.”

“Còn nữa, có phải cậu hay không thường xuyên chơi bóng rổ, còn đi phòng tập thể thao nữa, đúng không.”

“Cũng còn tốt.”

“Tôi thấy cậu, vừa biết chơi bóng rổ vừa tập thể hình, chỉ cần làm tốt công tác chống nắng, ở giữa một đám nam sinh, cậu chính là chàng trai soái nhất, đẹp nhất.”

Hướng Vân Đông cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm tôi, hai má lúm đồng tiền trên mặt giống như đang nở hoa luôn rồi.

Có khả năng, sẽ không có chàng trai nào như vậy khen người khác như vậy.

Quả nhiên, loại thiếu niên mang hình tượng dương quang soái khí này, vẫn thực sự dễ dàng xây dựng mối quan hệ tốt.

Tôi thâm tình nhìn chăm chú vào hắn, vuốt vuốt bắp tay hắn:

“Tôi vẫn luôn cảm thấy, cậu chính là học viên nam soái nhất rực rỡ nhất học viện mình đấy…”

Lúc chúng tôi đang rất tình chàng ý thϊếp ăn nhịp với nhau đang chuẩn bị mở cửa xe đi ra ——

Lâm Thuật cười lạnh một tiếng: “Các cậu cứ nói chuyện đi, tôi cùng Lý Diệp đi trước đây.”

“A, các cậu nhanh như vậy đã xong rồi?”

Tôi gọi một tiếng.

“Băng ——”

Cửa đóng.

A?

Quan trọng như vậy?

Bệnh tâm thần.



Bệnh tâm thần.

Mặc dù là Lâm Thuật có giáo dưỡng tốt đẹp, hắn vẫn nhịn không được, dưới đáy lòng yên lặng mắng một câu.

Lý Diệp liếc người bên cạnh một cái: “Bọn mình phải lấy giúp bọn họ à.”

“Cậu thấy tôi tốt vậy à.” Nam sinh nhíu nhíu mày.

“…”

Không nghĩ mang phiền toái cho chính mình thì nói luôn, cũng khuyên cậu một câu, đừng xen vào việc của người khác.

“…Chúng ta đi thôi.”

Nghe được tiếng lòng Lâm Thuật, Lý Diệp cong cong môi.

Tốt thôi, hắn cũng không phải cái loại người hay lo chuyện bao đồng.