Chương 5: Hoá ra hắn tên là Lâm Thuật

****Từ chương này mình xin phép sửa lại ngôi thứ nhất ạ.

Chương 5

Bôi kem dưỡng da xong, tôi cầm di động bò lên giường, sau đó kéo màn giường lên, ok, mở đèn màn, đây chính là thế giới của mình tôi ha ha ha ha.

Mở WeChat ra, mở khung chat ra.

Tiểu Chu gia (đỉnh cao trí tuệ ): Mẫn Mẫn, đến trường học rồi sao?

Buổi chiều, 15 giờ 34 phút.

A, không xong, tôi không có nói chuyện kia với hắn.

Nhưng mà, hiện tại tôi cũng đã tới ở ký túc xá nam rồi…

Tôi phải nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp mới được.

Có thể kéo dài được bao lâu thì cứ kéo dài bao lâu, dù sao cũng phải chờ nhãi con kia trở về.

Mẫn Mẫn: Không.

Mẫn Mẫn: Trường học Sydney bên kia nói, bên kia có thể làm chứng, nhưng phải đợi mười tháng sau mới khai giảng.

Hai phút sau.

Tiểu Chu gia (đỉnh cao trí tuệ): Như vậy à.

Mẫn Mẫn: Anh trai Tiểu Chu, em có hơi buồn ngủ, em đi ngủ trước đây.

Tiểu Chu gia (đỉnh cao trí tuệ): Được, em đi ngủ sớm một chút đi.

Mẫn Mẫn: Ngủ ngon

Nhanh chóng tắt điện thoại.

Nói thật, chuyện này trước mắt cũng chỉ có tôi cùng thằng nhóc Đỗ Kha kia biết. Cho nên chuyện quan trọng nhất trước mắt, chính là chờ hắn trở về sớm một chút, sau đó tráo đổi thân phận.

Nhưng mà, hiện tại gọi điện thoại cho hắn cũng vô dụng.

…Phiền muốn chết.

Thôi, đi một bước tính một bước đi, tôi cũng thật sự phục đứa em trai này.

Cởi bỏ buộc ngực, tôi thở ra một hơi.

Ít nhất, trước mắt tôi cảm thấy, ba nam sinh khác trong phòng này hẳn là sẽ không làm xằng bậy gì đi.



Sáng hôm sau rời giường, cởi bịt mắt ra, nhìn thời gian.

Còn sớm như vậy ư? Mới có 7 giờ.

Tôi thấy ba người kia đều cũng đã rời giường.

"...Buổi sáng tốt lành, người anh em."

"Sớm, Đỗ Kha." Hướng Vân Đông cầm khăn lông vừa mới lau mặt xong, từ bên cạnh tôi đi qua đó.

Tôi ngồi ở trên giường cúi đầu ngó ngó giường bên cạnh, một trong ba nam sinh đang ngồi trên đó uống trà, không để ý tới tôi.

Lý Diệp, chắc là vẫn đang ở phòng tắm.

"Lâm Thuật cậu chờ lâu không?"

Quả nhiên, từ trong WC thò ra một cái đầu, là Lý Diệp.

Cậu trai này vừa mới rửa mặt xong, lông mày còn có chút thủy.

Vừa trắng vừa gầy, làn da còn bóng loáng, phải nói rằng đây nhất định chính là loại hình thiếu niên tối tăm xinh đẹp.

"Không có việc gì."

Lâm Thuật? Hoá ra tên hắn là Lâm Thuật.

Tôi quay đầu nhìn về phía hắn.

Cùng lúc đó, dường như hắn cũng nhận thấy tầm mắt của tôi, nam sinh này còn cố ý liếc mắt áo ngủ tôi đang mặc.

Trong đôi mắt lạnh lùng để lộ ra một tia không vui.

Không vui?

……

"Uỷ ban tài trợ vừa nói, chúng ta đi xuống khu dạy học ở lầu một lấy mấy bộ quần áo giáo dục quân sự, Đỗ Kha nếu cậu không phiền thì đi cùng tôi đi." Hướng Vân Đông cầm một cái áo sơ mi, từ bên ngoài ban công đi vào.

"A… Khi nào học giáo dục quân sự…"