Chương 2: Thẩm Trì

Ôn Nguyệt dựa theo ký ức của nguyên chủ, tìm được vị trí phòng của Ôn Tình.

Nhà họ Ôn là một gia tộc giàu có, trang viên xa hoa chiếm diện tích rất lớn, hiện tại là buổi tối, hai người đang đi ngang qua lối, ánh đèn vàng chiếu sáng hành lang, Ôn Nguyệt vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào cậu

“ Cậu tên gì?”

“…Thẩm Trì.”

“ Tại sao lại bị Ôn Tình gọi đến nhà?”

“Cô Ôn kèm tôi học bổ túc, việc học hành của tôi không được tốt lắm.”

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Ôn Nguyệt ngửi thấy hơi thở ánh mặt trời của thanh xuân tản ra trên người thiếu niên, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếʍ môi, cô mỉm cười:

“ Xem ra bạn học Thẩm là một cậu bé hư.”

Thẩm Trì đang định phản bác, đột nhiên từ bàn tay to kia truyền đến mềm mại, sau đó cứng ngắc, nhận được mình đang bị dắt tay, sau một lúc ngừng lại, tim đập nhanh, lúng túng nhìn về phía Ôn Nguyệt, liền nhìn thấy cô đang mỉm cười như một tiểu yêu tinh. Trong nhất thời không biết làm gì.

Thẩm Trì lỗ tai phiếm hồng, Ôn Nguyệt bắt được hết thảy toàn bộ, chỉ là giả bộ không biết, dẫn cậu đi về phía trước.

Lòng bàn tay của cậu, như cô mong đợi, không chỉ lớn, mà còn dày có lực khi chạm vào.

Nếu bàn tay to lớn này ôm cô mà lắc lư mãnh liệt, nhất định sẽ để lại dấu ấn ha.

Theo bản năng Ôn nguyệt cúi thấp đầu nhìn về phía hạ bộ…

Không biết bảo bối bên trong có to bằng bàn tay không nhỉ, thật khiến người ta tò mò mà.

Ánh mắt của Ôn Nguyệt quá mức nóng bỏng, Thẩm Trì đang ở tuổi dậy thì, ý thức có gì đó không ổn, muốn ngăn cản, nhưng nghĩ có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều?

Đi tới cửa phòng Ôn Tình, Ôn Nguyệt buông lòng bàn tay ấm áp của cậu ra, mở cửa-------

Trong phòng, Ôn Tình nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn thấy hai người bọn họ ở cửa, ánh mắt càng ngày càng lạnh:

“ Tôi còn tưởng rằng cậu đã chạy trốn rồi.”

Ôn Tình trên mặt đeo kính mắt gọng đen, tóc đuôi ngựa buộc ra sau, dáng ngồi thẳng tắp, tạo cho người ta cảm giác cổ quái và cổ quái.

Cô đang đứng, trước mắt cửa mở rộng với bốn cậu con trai nhỏ đang ngồi trên chiếc bàn rộng rãi trước mặt cô.

Thẩm Trì nhìn bốn anh em tốt, giao lưu qua ánh mắt , trở lại vị trí ban đầu, cùng Ôn Tình giải thích:

“Nhà của cô Ôn quá lớn, tìm không được đường về.”

Ôn Nguyệt sau khi chuyển mắt từ Ôn Tình sang bốn thiếu niên phía sau, không thể dời mắt.

Đây có phải là nam sinh trung học không!

Ôn Nguyệt vốn là muốn ở trong phòng Ôn Tình không rời đi, cô còn chưa bước vào, Ôn Tình giơ tay đẩy kính trên mặt, đi về phía cô, toàn bộ mặt đen :

“Ôn Nguyệt, tôi không biết cô ở đây để làm gì, tôi khuyên cô hãy đánh bay tâm tư đi, về phía tôi, tuyệt đối không bao giờ cho cô nửa phần tốt."

“…”

Ôn Nguyệt chưa kịp mở miệng thì cửa đóng sầm lại, cô như vậy là bị nhốt ở ngoài. Ôn Nguyệt tuyệt vọng trở về phòng, nhưng cũng không nhàn rỗi.

Cô bắt đầu cẩn thận tiêu hóa nội dung cuốn tiểu thuyết.

Cuốn sách của tiểu thuyết này có tên là [ Tổng tài bá đạo cưng chiều tôi]. Sau khi tốt nghiệp, nữ chính bạch liên hoa sinh ra từ gia đình bình thường, liền thực tập từ một công ty niêm yết, phát huy ánh hào quang của nữ chính, hấp dẫn nam chính tổng tài liếc mắt yêu luôn.

Nam nữ chính đã trải qua những thăng trầm khác nhau, đến khi chuẩn bị kết hôn thì nữ phụ hung ác bất ngờ nói với nữ chính rằng tổng tài đã kết hôn, vợ trước xuất thân từ danh gia vọng tộc, dung mạo tuyệt đẹp.

So tất cả các phương diện đều ưu tú hơn nam chính, chẳng qua là chết trẻ, nam chính trong lòng vẫn luôn nhớ tới vợ trước, chỉ lấy cô ta làm người thế thân mà thôi.

Điều này làm cho cốt truyện bắt đầu một vòng ngược luyến mới. Tất nhiên, sau khi hiểu lầm được giải quyết, cuối cùng nam chính và nữ chính đã kết hôn ngọt ngào và mở ra đại kết cục.

Vì tác giả miêu tả người vợ cũ đã chết của tổng tài quá xuất sắc và quyến rũ nên đã khiến đông đảo độc giả đồng tình, thậm chí có độc giả còn phỏng đoán: Nếu vợ trước thực sự tốt như vậy thì nam chính làm sao có thể thích nữ chính được? Phải thủ thân như ngọc với vợ trước chứ? Tôi nhớ trong văn án có nói rằng trước khi nam chính và vợ trước kết hôn thì quỹ của công ty không thể hoạt động? Chỉ lợi dụng vợ trước , mới cưới vợ trước có đúng không?

Quá nhiều độc giả yêu cầu sự thật nhưng tác giả cứ lờ đi, sự im lặng cũng đủ khiến nam chính trở thành một tên tra nam, cho một nhát dao.

Điều này càng làm cho người đọc cảm thấy thương cho vợ cũ, thật không đáng giá với vợ cũ, người đi trước trồng cây, thế hệ sau được hưởng bóng mát ?Vì cái gì?

Khi Ôn Nguyệt đã tìm hiểu tất cả các tình tiết của cuốn tiểu thuyết, tiếng bước chân và những cuộc trò chuyện từ bên ngoài phòng truyền đến.

Gần như ngay lập tức, cô bước đến cửa mặc chiếc váy ngủ bằng lụa treo, mở cửa, đôi mắt hồ ly tinh xảo nhìn thẳng vào thiếu niên chói mắt trong đám người, đầu lưỡi liếʍ đôi môi đỏ mọng.

================================

Mandy : Ủng hộ truyện cho tui đi (~ ̄▽ ̄)~