Chương 12 Tựa hồ như bị mùi hương của mèo nhỏ vây quanh

Mandy : Cảm ơn @gạo simmi đã đề cử cho truyện, tặng cậu 🌹💕 nè

=================================

Phó Thời Thâm vẫn luôn không cho phép “Ôn Nguyệt” tới công ty, vấn đề này liền dẫn tới tất cả nhân viên công ty cũng không biết vợ của phó tổng rốt cuộc trông như thế nào.

Rất nhanh, tin tức Thịnh Tiêu ôm một cô gái đi ra tập đoàn Phó thị truyền khắp công ty, mọi người đều biết.

Đương nhiên, trên dưới toàn công ty chỉ duy nhất không có truyền vào tai Phó tổng cao lãnh.

Hai người bọn họ chính từ trên văn phòng tầng cao nhất đi xuống dưới, nói vậy Phó tổng khẳng định là rõ rang.

Thịnh Tiêu ôm Ôn Nguyệt từ cửa thang máy đi ra công ty.

Ôn Nguyệt chôn ở phần cổ hắn, đối với lỗ tai hắn nhẹ nhàng lên tiếng: “Để….để anh chê cười rồi.”

“Cậu ấy đối với cô vẫn luôn là thái độ này?”

“Ừm…..Không không không, kỳ thật Thời Thâm đối với tôi rất tốt, chỉ là khi anh đến, vừa lúc cùng anh ấy cãi nhau thôi.”

Ôn Nguyệt đột nhiên sửa miệng làm Thịnh Tiêu hoàn toàn chắc chắn

Hai người bọn họ khi ở chung, quan hệ tuyệt đối không tốt.

Bất quá làm hắn có chút tò mò chính là, từ trước đến nay người anh em này của hắn sẽ vì cái gì cùng phụ nữ cãi nhau.

“Vì sao lại cãi nhau?”

“Bởi vì tôi đã hứa với anh ấy sẽ đem một phần hợp đồng đưa cho ba tôi ký tên, còn bảo đảm với anh ấy, buổi sáng hôm nay nhất định sẽ mang lại đây cho anh ấy.”

“ Tôi ở nhà vô ý ngủ quên mất khi tỉnh lại đều giữa trưa…….Vừa rồi mới đem đến, anh ấy trách tôi đưa quá muộn cho nên rất tức giận, ô ô ~”

Mandy : Gơn tâm cơ :]]

Hợp đồng?

Thịnh Tiêu dừng lại bước chân, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý tưởng khủng bố, lại tiếp tục đi về phía trước.

Lúc trước hắn nhận được tin tức Phó Thời Thâm muốn kết hôn đã rất kinh ngạc, hắn vẫn luôn đều cho rằng huynh đệ có thể trong lúc sự nghiệp bất ổn nhất mà kết hôn, nhất định là do tìm được chân ái.

Không nghĩ tới chân tướng cư nhiên là như thế này……

Hoàn hồn, lúc này mới phát hiện cô gái trong lòng ngực mặt chôn ở cổ hắn đang thút thít khóc.

Mèo nhỏ này bị lợi dụng còn không tự biết, thật là đồ ngốc.

Hắn vỗ nhẹ nhàng phía sau lưng: “Đừng khóc.”

Ôn Nguyệt mang theo khóc nức nở hỏi hắn:

“Tôi biết anh, anh là bạn cùng lớn lên với Thời Thâm…… Anh nhất định rất hiểu anh ấy đúng không? Anh nói cho tôi biết, anh ấy có phải hay không, có phải hay không không thích tôi?”

Thịnh Tiêu không biết phải trả lời như thế nào.

Khi hai người ra đến nơi, xe Aston Martin xanh sẫm đã ngừng ở cửa, tài xế nhìn về phía Ôn Nguyệt, quan tâm hỏi:

“Nhị tiểu thư đây là làm sao vậy? Mau lên xe!”

Tài xế một chút nhãn lực* cũng không có, hoàn toàn quấy rầy kế hoạch Ôn Nguyệt

*Mandy: thường chỉ khả năng nhận thức, xem xét các vấn đề. Ý muốn nói ông tài xế có mắt nhưng bị mù nhận thức :>>

Cô liền rất hối hận thực hối hận, khi ra ngoài, vì cái gì muốn kêu tài xế trong nhà đưa cô đến đây……

Thịnh Tiêu đem Ôn Nguyệt ôm đến trong xe.

Thịnh Tiêu bộ dáng buông người ra muốn đi, Ôn Nguyệt không có biện pháp chỉ có thể khi hắn rời đi bắt lấy tay hắn:

“Có thể thêm WeChat sao?”

Lại bổ sung một câu: “Tôi sẽ đem khăn tay giặt sạch, trả lại anh…”

Thịnh Tiêu do dự một lát, cuối cùng là không có cự tuyệt.

Hai người thêm xong WeChat sau, Thịnh Tiêu nhìn theo Ôn Nguyệt đi xa, đứng ở tại chỗ nhìn chằm chằm xe đã khuất mà phát ngốc.

Hoãn thần lại, hắn mới phát hiện cổ áo sơmi của mình bị ướt đẫm nửa bên, trên người cũng có một cổ hương khí nhàn nhạt dễ ngửi, tay bị cô nắm qua, lòng bàn tay tựa hồ còn giữ lại chút hơi ấm, hơi hơi nóng lên.

Lúc này, một cơn gió ấm thổi qua, hắn giơ tay lên, đầu ngón tay thon dài đẩy đẩy mắt kính trên mặt, tựa hộ là bị mùi hương của mèo nhỏ vây quanh.

……

Khi Ôn Nguyệt về tới nhà vừa lúc gặp Ôn Tình mới từ trường học trở về.

Ôn Tình mang theo những học sinh yếu kém cần phụ đạo thêm về nhà.

Cô nhìn lướt qua Ôn Nguyệt, thái độ cực kỳ không vui:

“Ba không phải đã ký tên cho cô rồi sao? Vì cái gì còn về đây?”

Ôn Nguyệt tận lực bỏ qua ánh mắt cực nóng từ Thẩm Trì đang đứng phía sau Ôn Tình.

Ủy khuất mang theo ý vị làm nũng:

“Em muốn về nhà thăm ba mẹ, chị không cho phép sao?”

Đối với cô em gái yêu đương mù quáng như Ôn Nguyệt, Ôn Tình mềm cứng đều không ăn:

“A! Cô còn biết đây là nhà của cô? Lúc trước cả nhà không đồng ý, cô lại khăng khăng phải gả cho tên họ Phó kia, Khi đó, cô như thế nào không nghĩ, chúng tôi là người nhà của cô?”

Lời này làm cho sắc mặt nghiền ngẫm cùng nụ cười ái muội trên mặt Thẩm Trì cứng đờ.*

*Mandy : bấc ngờ chưa bà dà :)))

============================

Mandy : Hỏi lại lần nữa: Có muốn bão không??