Chương 20: Cảm ơn chồng vì đã mua cho em.

Dư Tư Lượng không mấy hứng thú với sự oán giận của Bạc Tử Hành, vì vậy mua xong đồ liền cùng hắn đi dạo nơi khác.

Cậu không ham muốn hưởng thụ vật chất lắm, cũng không thiếu cái gì, đi một vòng trên tay liền có thêm ba cái túi. Hai túi là cho Trượt Tuyết, một túi là bổ sung những vật dụng hàng ngày.

Tuy nhiên, Bạc Tử Hành cũng không còn oán giận nữa, hắn bóp con lợn con mà Dư Tư Lượng mua cho mình, cảm thấy áp lực dường như giảm bớt một chút.

Ngược lại, áp lực lên Dư Tư Lượng ngày càng gia tăng.

Chủ yếu khuôn mặt tuấn tú của Bạc Tử Hành đang mang vẻ mặt người chết, khí chất lại mạnh mẽ, toàn thân phát ra hơi thở tinh anh, cố tình trên tay hắn đang bóp một con lợn con màu hồng, trông giống như đang tham gia biểu diễn nghệ thuật.

Nhưng đồ là do chính Dư Tư Lượng tặng, cậu không thể lấy lại được, chỉ có thể tăng tốc độ, cách xa Bạc Tử Hành một chút.

Nhưng chỉ mới đi được một đoạn ngắn, cậu bất ngờ bị kéo lại.

Dư Tư Lượng:?

“Vào xem xem?” Bạc Tử Hành thấp giọng hỏi cậu.

Dư Tư Lượng nhìn thoáng qua, phát hiện ra nơi hai người đang đứng là một cửa hàng trang sức, cậu lập tức nghĩ ngay đến nhẫn cưới của hai người, hỏi: "Không phải anh đã đặt làm rồi sao?"

“Chúng ta nhìn xem một chút.” Bạc Tử Hành mơ hồ nói: “Cái này cũng không ngại nhiều, em cũng không thể lúc nào cũng đeo một cái nhẫn, đi xem chút.”

Dư Tư Lượng chưa kịp nói gì thì đã bị Bạc Tử Hành kéo vào.

Trong cửa hàng chỉ có một đôi nam nữ, quay lưng về phía bọn họ nên không nhìn thấy mặt, nhưng Dư Tư Lượng luôn cảm thấy bóng lưng kia nhìn quen quen, có chút giống...

“Em xem cái này.” Bạc Tử Hành chỉ vào tủ, “Trông đẹp không?”

Suy nghĩ của Dư Tư Lượng bị gián đoạn, cậu nhìn theo ngón tay của Bạc Tử Hành rơi xuống chiếc trâm cài áo hình con bướm bằng đá quý.

Chất lượng của đá quý không tốt lắm, nhưng thiết kế tốt, thực sự rất đẹp.

Dư Tư Lượng gọi nhân viên cửa hàng tới, yêu cầu cô lấy nó ra xem.

Bạc Tử Hành lập tức nhìn qua, gật đầu nói: "Không tệ, hợp với quần áo, tôi lấy."

Dư Tư Lượng: "..."

Nói xong câu đó, hắn lại nhìn một chiếc trâm cài áo đá quý màu lam trắng, màu lam sâu thẳm cùng màu trắng hòa quyện tạo thành một bó hoa, trầm ổn lại xinh đẹp.

“Em cũng xem cái này đi,” Bạc Tử Hành nói, “Trong cửa hàng còn có mẫu nào khác không?”

Nhân viên cửa hàng biết rằng đây là khách hàng lớn, trên môi mang theo nụ cười ngọt ngào, nói rằng trong cửa hàng còn có những mặt hàng khác, mời bọn họ vào bên trong uống một tách trà chậm rãi chọn.

Bạc Tử Hành liếc nhìn những mẫu khác thêm vài lần, nhưng không thấy có gì vừa mắt nên gật đầu, đang định để nhân viên dẫn đường thì nghe thấy giọng nói bất mãn của một người phụ nữ từ phía một cặp khách hàng khác truyền đến: “Nhỏ quá, tôi không muốn.”

Nhân viên cửa hàng cũng nói như vậy, nói trong cửa hàng có mẫu tốt hơn, mời họ đi xem thử, nhưng không biết ở đây có bao nhiêu chỗ uống trà.

Nhưng không sao xem cùng nhau cũng được.

Hai nhóm người gần như đồng thời bước vào, đυ.ng phải nhau ở cửa. Khi nhìn thấy nhau, cả hai bên đều sửng sốt.

"Tiểu Lượng?"

"Chu Nghiêm...?"

Dư Tư Lượng không ngờ mình sẽ nhìn thấy Chu Nghiêm ở đây, cậu sửng sốt mấy giây mới bị Bạc Tử Hành kéo đến bên cạnh.

"Anh Chu, thật trùng hợp." Bạc Tử Hành vòng tay qua eo Dư Tư Lượng, cười nói: "Cùng bạn gái đi mua đồ à?”

Khi nghe thấy từ "bạn gái", cả hai đều vô thức nhìn về phía người phụ nữ.

Người phụ nữ vừa nghe đến tên Dư Tư Lượng đã biết cậu là ai, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: "Cậu ta là bạn trai cũ của anh à?”

Chu Nghiêm cũng cau mày: "Việc này cô không phải đã biết sao?"

Người phụ nữ không nói gì, chỉ "hừ""một tiếng rồi cùng nhân viên cửa hàng bước vào phòng.

Chu Nghiêm còn muốn nói cái gì, nhưng Bạc Tử Hành đã ôm cậu đi vào.

Cửa hàng chỉ có một phòng để tiếp khách, ngày thường nếu có quá nhiều khách thì ở cùng nhau cũng sẽ không sao, nhưng mối quan hệ của họ rất vi diệu khiến nhân viên cửa hàng cũng cảm thấy hơi xấu hổ, đành phải giữ họ cách xa nhau một chút.

Nhưng Chu Nghiêm hiển nhiên không quá vui, lôi kéo bạn gái mới cũng đang không vui ngồi xuống gần bọn họ.

Nhân viên cửa hàng chỉ có thể thấp giọng xin lỗi Dư Tư Lượng. Dư Tư Lượng xua tay, cười nói: "Mang đồ đến đây đi."

Nhân viên cửa hàng thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn rồi một người đi pha trà, người còn lại đi lấy đồ.

Cửa hàng này không lớn lắm nhưng có khá nhiều mặt hàng, nhân viên cửa hàng chọn ra một vài món đồ phù hợp hơn với nam giới, đưa cho họ một cuốn album ảnh để họ từ từ lựa chọn.

Dư Tư Lượng không mấy hứng thú, cậu nhìn Bạc Tử Hành nghiêm túc lật qua cuốn album, có chút nhàm chán nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào người bên cạnh.

Bạn gái của Chu Nghiêm rất xinh đẹp, khí chất cũng tốt, chắc là đại tiểu thư nhà ai, trông rất xứng đôi với Chu Nghiêm ngồi bên cạnh, còn Chu Nghiêm…

Dư Tư Lượng liếc nhìn Chu Nghiêm một cái, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Dường như việc hai người chia tay cũng không mang đến cho gã bất kỳ thay đổi nào.

Đừng nói Chu Nghiêm, ngay cả bản thân cậu cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

Hai người họ đang ngồi đây, giống như hai người bạn cũ gật đầu với nhau, khoảng thời gian đó, đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm đó đã trở nên mờ nhạt và nhẹ nhàng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, một cơn gió liền có thể thổi bay đi.

"Tiểu Lượng." Khi Dư Tư Lượng đang thất thần, giọng nói của Chu Nghiêm đột nhiên vang lên.

Cậu nhìn sang, thấy Chu Nghiêm đang tiến lại gần mình một chút, biểu cảm áy náy trên mặt đột nhiên khiến Dư Tư Lượng nhớ lại ngày kết hôn đó, ký ức mà cậu vừa cảm thấy mơ hồ đột nhiên sống lại, trong lòng cậu lại bắt đầu cảm thấy ngột ngạt.

Cậu không để ý đến Chu Nghiêm mà quay người chỉ vào trang giấy Bạc Tử Hành đang xem, nói: “Mua cái này đi.”

Bạc Tử Hành dừng một chút, một lời khó nói hết mà liếc nhìn người bên cạnh, nói: "Em chắc chắn? Cái này không phải có chút quá bình thường sao?"

Dư Tư Lượng nghe vậy liếc nhìn một cái, lúc này cậu mới thấy rõ thứ mình vừa mới chỉ, một chiếc nhẫn xấu tệ.

"Tôi thấy nó khá được." Dư Tư Lượng mạnh miệng nói, "Tôi tự mua nó, lại không có tiêu tiền của anh."

Bạc Tử Hành: "..."

Hắn liếc nhìn về phía Chu Nghiêm một cái, hơi cúi đầu, cười nhẹ, gõ gõ ngón tay lên chiếc nhẫn, nói với nhân viên cửa hàng: “Cũng gói cái này lại đi.”

Nhìn thấy hắn cười như vậy, Dư Tư Lượng lại cảm thấy có chút chột dạ, cắn môi, do dự nói: "Nếu không thì bỏ đi."

Bạc Tử Hành đang muốn nói cái gì đó, liền nghe được cách bọn họ không xa Chu Nghiêm lên tiếng: "Tiểu Lượng, em thích cái này sao? Anh mua cho em."

Dư Tư Lượng nghi hoặc liếc nhìn Chu Nghiêm.

Yêu nhau mấy năm, tại sao cậu lại không phát hiện ra ánh mắt của Chu Nghiêm tệ như vậy? Làm sao gã có thể thích thứ xấu đến vậy?

“Như vậy không tốt đâu.” Bạc Tử Hành cười nói: “Bạn gái đang ngồi bên cạnh anh, anh lại mua nhẫn cho bạn trai cũ, không sợ cô ấy không vui sao?”

Từ "bạn gái" chọc nhẹ vào thần kinh của Dư Tư Lượng, cậu lập tức nói: "Không tốt đâu, anh muốn mua thì có thể mua cho bạn gái."

Người phụ nữ đang xem cuốn album quay đầu lại liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay Bạc Tử Hành, vẻ mặt lộ vẻ nghi hoặc trong giây lát: “Xấu như vậy, tôi mới không muốn.”

Dư Tư Lượng: "..."

Bạc Tử Hành đưa tay vỗ vỗ vai Dư Tư Lượng, cười nói: "Không sao đâu, em thích thì mua đi, mua xong trở về không thích thì dùng làm vòng cổ cho Trượt Tuyết.”

Dư Tư Lượng: "..."

"Quên đi, không nói nữa." Dư Tư Lượng oán giận đưa tay lật một trang cuốn album, cho qua chuyện này.

Chu Nghiêm thấy vậy lại hỏi: "Vậy em thích cái gì? Anh..."

“Chu Nghiêm.” Người phụ nữ ngắt lời Chu Nghiêm, chỉ vào cuốn album nói: “Chúng ta mua cái này đi.”

Chu Nghiêm quay người nhìn thoáng qua, sau đó cau mày nói: "Phương Oánh, bộ này không hề rẻ."

"Làm sao vậy? Anh quên lời mẹ anh nói khi ra ngoài rồi à?" Phương Oánh không bằng lòng nói: "Bà ấy nói, tôi thích cái gì thì mua cái đó, tôi đã rất khách khí rồi.”

Chu Nghiêm cau mày, quay đầu nhìn Dư Tư Lượng, hỏi: "Tiểu Lượng, em cảm thấy thế nào?"

Dư Tư Lượng bị hỏi đến không hiểu được, nhưng vẫn có chút tò mò liếc nhìn một cái.

Phương Oánh đang nói đến một bộ trang sức hoàn chỉnh, bao gồm vòng cổ, lắc tay, hoa tai cùng một chiếc nhẫn, bề ngoài không tệ, nhưng giá cả quả thực không hề rẻ, nhìn cũng thấy đau mình.

"Nó khá đắt." Dư Tư Lượng nói.

Chu Nghiêm nghe được lời này, lông mày giãn ra một chút.

Dư Tư Lượng luôn như vậy, không có hứng thú với những thứ vật chất này, làm sao một người như vậy có thể đi lãnh chứng với người khác chỉ vì tiền? Cậu nhất định có nỗi khổ nào đó.

"Không phải chuyện của cậu." Phương Oánh lập tức sắc mặt tối sầm, cô ta nhìn Chu Nghiêm, "Là tôi muốn, anh hỏi cậu ta là có ý gì?"

Chu Nghiêm không có trả lời, mà là nói: "Tiểu Lượng chưa bao giờ tham lam những thứ này."

Phương Oánh cười lạnh: "Là cậu ta không muốn hay là anh không muốn mua? Cậu ta tự mình nói cũng được, anh còn không biết xấu hổ mà nói ra."

Chu Nghiêm nghẹn lại, vô thức nhìn Dư Tư Lượng.

Dư Tư Lượng cũng bị nói cho trầm mặc.

Khi Chu Nghiêm ở cùng cậu, Chu gia không đồng ý cho nên hạn chế thẻ của gã, Chu Nghiêm cũng chưa từng mua cho cậu thứ gì quá đắt tiền, cậu trước kia không để bụng, tự cho là hiểu ý người mà thông cảm cho Chu Nghiêm, ngược lại tiêu rất nhiều tiền trên người gã, Chu Nghiêm mỗi lần nói về những điều này đều khen cậu, cậu còn cảm thấy mình thực sự đã làm rất tốt, có thể khiến Chu Nghiêm cảm động như vậy thực sự đáng giá.

Hiện tại nghĩ lại, ở đây có một người tự mình cảm động lại không oán trách như cậu, Chu Nghiêm làm sao có thể không động lòng.

Nhưng bây giờ, bộ dáng Bạc Tử Hành mua đồ cho cậu rất giống cậu khi ở bên Chu Nghiêm.

Dư Tư Lượng im lặng quay lại, kéo tay áo Bạc Tử Hành, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chồng vì đã mua đồ cho em."