Chương 19: Sao cũng được.

Bạc Tử Hành lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng sự phục tùng này đến đột ngột lại tùy tiện, rất nhanh liền không khống chế được hắn.

"Tôi càng xấu hổ hơn khi em ngồi ở đây như thế này." Bạc Tử Hành nói.

“Chịu đựng đi.” Dư Tư Lượng trừng mắt liếc hắn một cái, “Chụp ảnh xong tôi sẽ trở về.”

Bạc Tử Hành nhướng mày: “Đây cũng là thỏa thuận sao?”

Dư Tư Lượng mím môi không trả lời.

Thực sự cần phải quay chụp như thế này, cậu chắc chắn phải câu thông với hắn trước, nhưng hắn vừa mới khẩn trương…

"Không phải anh nói muốn đi ăn bánh kem sao." Dư Tư Lượng đưa tay vòng qua cổ hắn: "Mau chụp xong rồi đi ăn đi, vẫn còn sớm, vừa lúc đi dạo mua đồ chơi cho Trượt Tuyết."

Vừa nói xong, không đợi Bạc Tử Hành trả lời, cậu đã nghiêng người về phía trước, ôm Bạc Tử Hành trong tư thế này, tựa cằm lên vai hắn.

Bạc Tử Hành lập tức ngừng nói, vòng tay qua eo cậu, chua chát nói: “Em thực sự rất thích Trượt Tuyết.”

"Trượt Tuyết không phải đáng yêu hơn anh sao?" Dư Tư Lượng nói, "Nó sẽ vẫy đuôi khi nhìn thấy tôi, ai lại không thích một con chó lớn nhiệt tình, ngoan ngoãn còn có cảm giác an toàn chứ?”

Bạc Tử Hành trầm mặc, về điểm này hắn thật sự không thể so sánh được với nó.

Hắn có thể nỗ lực làm việc khác nhưng cái đuôi thực sự không được.

Cho dù nó hoạt động được thì dường như cũng không thể vẫy được.

Bạc Tử Hành cảm thụ được thân thể mảnh khảnh ấm áp trong lòng mình, suy nghĩ trong đầu càng ngày càng kiều diễm, nhưng chỉ kéo dài không đến nửa phút đã bị chính hắn mạnh mẽ ép trở về.

Dư Tư Lượng cảm thấy người ôm mình điều chỉnh tư thế rất nhẹ, đầu hơi cúi xuống, nhưng việc quay chụp vẫn chưa kết thúc nên chỉ có thể dùng tay vỗ nhẹ sau lưng hắn, đây là một cách ngụy trang hỏi thăm.

“Tôi đang suy nghĩ một chuyện không thể cho em biết.” Bạc Tử Hành nói: “Đừng hỏi.”

Dư Tư Lượng:?

Bạc Tử Hành vừa nói như vậy, cậu càng tò mò hơn, sau khi quay chụp xong cậu liền hỏi nhưng Bạc Tử Hành chỉ lắc đầu với vẻ mặt đau khổ, không nói gì.

Dư Tư Lượng khó hiểu, cau mày suy nghĩ một lúc, chẳng lẽ là vì hắn bị so sánh với Trượt Tuyết sao? Nhưng Bạc Tử Hành lại không giống người yếu đuối như vậy...

Do dự một lúc, Dư Tư Lượng vẫn nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi, Trượt Tuyết có cái đáng yêu của Trượt Tuyết, anh cũng có cái tốt của anh.”

Bạc Tử Hành: “…Lúc đầu tôi không cảm thấy gì, nhưng em vừa nói như vậy tôi thực sự đau lòng.”

Dư Tư Lượng:?

“Tôi không có ý định tranh đua với Trượt Tuyết.” Bạc Tử Hành tâm tình phức tạp nói: “Trong lòng em, tôi vậy mà không vui vì chuyện như này.”

Dư Tư Lượng: "...Không phải, không có." Cậu mím môi, ngập ngừng nói, "Tôi cũng nghĩ sẽ không như vậy, nhưng... nếu vậy thì sao?"

Bạc Tử Hành sửng sốt, tâm tình lập tức tốt lên: “Vậy chúng ta đi ăn bánh kem đi.”

Dư Tư Lượng không hiểu sự xán lạn đột ngột của hắn đến từ đâu, nhưng Bạc Tử Hành không cảm thấy không vui là được, vì thế cậu nói: "Vậy tôi đi thay quần áo trước, anh có muốn ảnh chụp không? Tôi sẽ bảo chị Lâm cho anh một phần.”

Bạc Tử Hành gật đầu, thay quần áo cùng Dư Tư Lượng xong, họ đi đến tiệm bánh ngọt đã nhắc đến lúc sáng.

Cửa hàng đã mở được vài ngày, hiện tại không có nhiều người ở đó, chỉ rải rác một vài người khách.

Dư Tư Lượng vừa bước vào cửa hàng, cậu đã ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào, là của bơ và bánh mì.

Trong tiệm không có nhiều bánh làm sẵn, phần lớn đều được cắt thành từng phần nhỏ, Dư Tư Lượng vốn dĩ chỉ muốn tùy tiện chọn hai miếng, nhưng Bạc Tử Hành không chịu, nhất quyết muốn làm theo yêu cầu một chiếc, ăn vạ xem qua cuốn album ảnh được ông chủ trong cửa hàng đưa cho.

Dư Tư Lượng bất đắc dĩ đi theo hắn ngồi xuống bên cạnh, Bạc Tử Hành lập tức đi tới trước mặt cậu, thấp giọng hỏi cậu: "Em muốn ăn cái gì?"

"Sao cũng được." Dư Tư Lượng nói, nhìn ngón tay Bạc Tử Hành đặt lên chiếc bánh màu xanh đỏ, nhíu mày, "Cũng không phải Giáng sinh."

Bạc Tử Hành lại lật xem, chỉ vào một chiếc bánh kem nhỏ, Dư Tư Lượng nghĩ ngợi rồi nói: "Kích thước này giống với những chiếc bánh khác trong tiệm."

Bạc Tử Hành chỉ vào một chiếc bánh phủ bơ thoạt nhìn giống như một biển hoa, nhưng Dư Tư Lượng lại lắc đầu: “Quá nhiều bơ sẽ dễ ngấy, cũng dễ béo lên.”

Bạc Tử Hành bất đắc dĩ: “Vậy em thích hương vị gì?”

Dư Tư Lượng nghĩ nghĩ nói: "Sao cũng được."

Bạc Tử Hành không còn cách nào khác ngoài tiếp tục lật xem, nhìn trúng một chiếc bánh chocolate khác, người tuyết mang khăn quàng cổ trên đó rất đáng yêu, nhưng nhìn hai cây thông bên cạnh và đồ trang trí màu đỏ trắng thì rõ ràng đó cũng là phong cách Giáng sinh.

Hắn chỉ một chút nói: "Dù không phải Giáng sinh cũng có thể ăn, chocolate, thế nào..."

"Xin lỗi, anh có phải là Dư Tư Lượng không ạ?" Bạc Tử Hành chưa kịp nói xong thì đã bị một giọng nữ cắt ngang, hắn quay đầu lại nhìn, thấy hai cô gái trẻ tuổi đang nói chuyện, nhìn như sinh viên, biểu tình trên mặt trông kinh hỉ cùng kích động, không cần hỏi cũng biết đây là tình huống gì.

Hắn lập tức im lặng, nhìn về phía Dư Tư Lượng.

Dư Tư Lượng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Hai cô gái càng trở nên hưng phấn hơn, nếu lúc này không có khách trong cửa hàng họ chắc chắn đã hét lên, một người kích động nói: "Vợ à, anh ký tên cho em nhé!"

Dư Tư Lượng: "..."

Cậu bất đắc dĩ gật đầu: “Ký ở đâu?”

Cô gái lập tức lục túi, lấy ra một cây bút và một cuốn sổ nhỏ đưa cho Dư Tư Lượng, thấp giọng nói tên của mình.

Dư Tư Lượng nói "Được", đặt cuốn sổ lên bàn viết hai nét, nhưng phát hiện ra bị tắc mực, dòng chữ viết ra không được đẹp lắm.

Cậu đang do dự không biết nên viết tiếp hay hỏi cô gái xem cô còn chiếc bút nào không thì nhìn thấy một cây bút được đưa tới trước mặt, khớp xương ngón tay rõ ràng cầm lấy thân bút màu đen, khiến cậu nhớ đến những đoạn cut tay khống trên mạng, tay Bạc Tử Hành chỉ cần lướt qua, thế nào cũng chiếm trang bìa.

Bạc Tử Hành cũng không biết Dư Tư Lượng đang nghĩ gì, hắn vẫn đang tập trung vào chiếc bánh kem, nói: "Dùng cái này đi. Em xem cái này có được không?"

Dư Tư Lượng ngày thường tuy rằng có chút tật xấu, nhưng trước mặt fan vẫn là có gánh nặng, cho nên chỉ liếc nhìn một cái, xác định hương vị mình có thể ăn được, liền gật đầu: “Đều nghe anh.”

Bạc Tử Hành lập tức đem album đi tìm quản lý cửa hàng, sợ sau khi fans rời đi, Dư Tư Lượng lại bắt đầu kén chọn.

Chờ lúc hắn quay lại, Dư Tư Lượng vừa ký xong, đậy nắp bút lại, hắn đi tới thuận tay cầm cuốn sổ lên đưa lại cho cô gái kia.

Cô gái kia sửng sốt, liền nghe thấy soái ca trước mặt nói một câu: "Em ấy là vợ tôi, mọi người đừng gọi bậy."

Cô gái:?

Dư Tư Lượng:?

Sau vài giây im lặng, cô gái cuối cùng cũng nhận ra thân phận của Bạc Tử Hành, cô ngập ngừng nhìn Dư Tư Lượng, hỏi: “Vậy anh ấy là người trên giấy đăng ký kết hôn kia…?”

Dư Tư Lượng buồn cười gật đầu, nói với hai cô gái câu dài nhất kể từ khi họ tiếp cận cậu: "Anh ấy là người ngoài vòng, tôi không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ấy. Hãy giữ bí mật giúp tôi, được không?"

Cô gái vốn định chụp ảnh lập tức bỏ cuộc, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi: "Vậy em có thể nói cho người khác biết chuyện hôm nay không? Em sẽ không đăng ảnh."

Dư Tư Lượng gật đầu: "Anh ấy không phải là bí mật."

Cô gái hài lòng, lại chụp một bức ảnh với Dư Tư Lượng, lúc này mới vui vẻ rời đi cùng bạn mình.

Người vừa rời đi, Bạc Tử Hành liền đi tới trước mặt Dư Tư Lượng hỏi: "Vừa rồi em có nghe thấy không?"

Dư Tư Lượng nói: "Nghe thấy cái gì?"

“Họ khen tôi đẹp trai”, Bạc Tử Hành nói.

Nói chính xác hơn, họ nói với giọng cảm thán rằng hắn rất đẹp trai, còn nói hắn cùng Dư Tư Lượng đứng chung một chỗ quá xứng đôi.

Dư Tư Lượng buồn cười nói: "Lời này anh còn ít được nghe sao?"

“Này không giống nhau.” Bạc Tử Hành nói: “Đó là fans của em, gia đình mới của tôi.”

Dư Tư Lượng lười nói với hắn điều này, nhét cây bút vào túi hắn rồi kéo hắn ra khỏi tiệm bánh.

Nơi đầu tiên họ đến là cửa hàng thú cưng, Dư Tư Lượng nói được làm được, đi thẳng đến khu vực đồ chơi cho chó ngay khi bước vào cửa hàng.

Nhân viên cửa hàng đi lên hỏi cậu trong nhà nuôi loại chó gì, còn muốn đẩy mạnh tiêu thụ đồ ăn vặt.

Dư Tư Lượng chỉ mím môi lắc đầu, tiếp tục nhìn vào kệ hàng.

Ở nhà có đầy đủ loại đồ ăn nên không cần phải mua thêm. Tuy nhiên, đồ chơi có thể nhiều một chút, dù sao cũng có thể hỏng, nên không ngại nhiều.

Nhưng Bạc Tử Hành lại không hài lòng, nhìn Dư Tư Lượng chọn, ở bên cạnh lải nhải dài dòng: “Trượt Tuyết không thích chơi đồ chơi, nó đầu óc không tốt, không ăn đủ sẽ tức giận.”

Dư Tư Lượng:?

Cậu lại đi lấy một cái vòng khác, Bạc Tử Hành lại nói: “Nó không chịu chơi một mình, em chơi với nó sẽ rất mệt.”

Dư Tư Lượng đành phải đổi cái khác, rồi lại cái khác, nhưng Bạc Tử Hành luôn có thể nói ra tật xấu. Cuối cùng, Dư Tư Lượng phát bực, quay trở lại kệ hàng đầu tiên mà cậu vừa xem, cầm lấy tất cả những món đồ chơi mà cậu đã xem qua.

Bạc Tử Hành: "..."

Dư Tư Lượng trả tiền, lại lôi người đến một cửa hàng quà tặng khác.

Bạc Tử Hành nhìn cửa hàng đầy màu sắc rực rỡ, đang nghĩ Dư Tư Lượng muốn mua đồ để tặng người hay vẫn tặng cho chó thì một con lợn con màu hồng mềm mại được đưa đến trước mặt hắn.

Bạc Tử Hành sửng sốt.

Dư Tư Lượng đặt con lợn con vào trong tay Bạc Tử Hành, nói: "Anh bóp đi."

Bạc Tử Hành ngoan ngoãn bóp vài cái, mềm mại, dễ chịu.

"Đồ chơi giảm áp." Dư Tư Lượng nói, "Tặng cho anh, anh không cần phải băn khoăn về Trượt Tuyết nữa."

Bạc Tử Hành:?

Hắn thực sự không có băn khoăn gì với con chó ngu ngốc đó!

Nhiều nhất thì hắn cũng chỉ có chút…ghen tị.

Rõ ràng lãnh chứng là hắn, tại sao Dư Tư Lượng lại đối xử tốt với con chó ngu ngốc kia như vậy? Tên trên giấy đăng ký kết hôn là Bạc Tử Hành chứ không phải Trượt Tuyết!