Chương 4

Ngủ một giấc tới sáng.

Sáu giờ sáng hôm sau, Ôn Cố thức dậy đúng giờ, rửa mặt chuẩn bị ra ngoài. Chu Lỵ Lỵ và La Hi cũng dậy rồi, họ phải đến thư viện ôn bài, ba người nhẹ nhàng vệ sinh cá nhân xong rồi rời khỏi ký túc xá, chỉ có Tiết Bảo Bảo vẫn đắm chìm trong giấc mộng tươi đẹp.

Sau khi ăn sáng ở căn tin, Ôn Cố và các bạn cùng phòng tách ra, cô đi thẳng tới ga tàu điện ngầm. Tàu điện ngầm ở Hải Thành vĩnh viễn ở trạng thái chen chúc bất kể lúc nào, cô cầm tay vịn chen chúc gần một tiếng, sau đó chuyển sang ngồi xe bus. Xe bus tới thôn Ngô Đồng phải hai tiếng mới có một chiếc, vị trí trong xe vô cùng trống trải, ngoài cô ra chỉ có hai người lớn tuổi.

Hai người lớn tuổi ngồi tới trạm ba rồi xuống xe đi, chỉ còn lại cô và tài xế tiếp tục đi về trước. Có lẽ là hiếm khi gặp được người đi tới đây, tài xế chủ động bắt chuyện: "Cháu muốn đến trạm nào?"

Ôn Cố nói: "Cháu tới thôn Ngô Đồng."

"Cháu đến đó làm gì?" Tài xế rất kinh ngạc: "Thôn Ngô Đồng rất hẻo lánh, trong thôn không có mấy hộ dân cả."

Ôn Cố nghe vậy lập tức sinh ra dự cảm không hay, cô nghĩ rồi thầm nói tới cũng tới rồi, lẽ nào rút lui nửa đường, cùng lắm nhìn một cái rồi về.

Xe bus boong boong một tiếng, cuối cùng cũng tới thôn Ngô Đồng. Ôn Cố nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn miếu thờ ở cổng thôn, miếu thờ này đã rất cũ kỹ, ba chữ thôn Ngô Đồng rồng bay phượng múa đầy ắp dấu tích của năm tháng, mơ hồ có thể nhìn ra cảnh tượng phồn thịnh ngày xưa.

Ôn Cố nhìn miếu thờ một lúc lâu, đột nhiên có cảm giác như từng gặp qua. Cô bước vào trong thôn, trong thôn vô cùng hoang sơ, đi vào một chặng nhưng không nhìn thấy được một bóng người, may mà xưa nay cô vốn to gan, đổi lại là người khác, e là đã không dám vào thôn.

Khó khăn tìm được số 19 ghi chú trên giấy chứng nhận sở hữu nhà đất, Ôn Cố gõ cửa viện, cô không trông mong có người tới mở cửa, chỉ vô thức gõ cửa, đợi một lúc bên trong không có động tĩnh, cô đang muốn đẩy cửa đi vào, phía sau bỗng truyền tới một giọng nói thanh mát.

"Trưởng thôn mới tới?"

Ôn Cố xoay người nhìn, thấy một chàng trai ăn mặc cổ quái ngồi trên thân cây già đối diện cửa viện, trông anh ta còn khá trẻ, vô cùng anh tuấn, gương mặt góc cạnh, sống mũi rất cao, hai mắt sâu hút, tràn ngập anh khí thiếu niên.

Không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy anh, Ôn Cố đã sinh ra một cảm giác thân thiết kỳ quái, dường như giữa hai người đã từng là bạn đồng hành rất thân mật.



Lúc này, trên gương mặt anh tuấn đó ngập tràn nỗi bất mãn: "Cô bò tới à, có biết tôi ở đây đợi suốt cả một đêm không?"

Chàng trai chống một tay trên thân cây nhảy xuống, một bộ quần áo màu đen không nhìn ra từ triều đại nào, vô cùng thu hút ánh nhìn, anh đi về phía Ôn Cố, chiều cao hơn cô một cái đầu rất có cảm giác áp bức. Cô kinh ngạc và nghi hoặc đánh giá người này, ai lại chạy vào sơn thôn lúc nửa đêm, người này trông rất lanh lợi, sao đầu óc giống như không được bình thường....

Ôn Cố đảo mắt không đáp, chàng trai từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô một lúc, ánh mắt cổ quái, nhẹ giọng lẩm bẩm một câu: "Không thể tin vào lời đồn..."

Sau đó chàng trai lại nêu ra câu hỏi thứ hai với cô, trong lời nói mang theo một tia không vui: "Có mang theo giấy chứng nhận sở hữu nhà đất đã gửi cho cô không?"

Ôn Cố lộ ra vẻ cảnh giác: "Xin hỏi anh là?"

Chàng trai nhíu mày, dường như rất không hài lòng với câu hỏi của cô, gương mặt lãnh ngạo hơi vặn vẹo, trầm mặc một lúc lâu, nói: "Tôi là Xuân Thập, trưởng thôn nhiệm kỳ thứ mười của thôn Ngô Đồng, phải rồi, cô là nhiệm kỳ thứ mười một."

Xuân Thập chỉ căn viện phía sau Ôn Cố rồi nói tiếp: "Sau này, căn viện này đã thuộc về cô, nhớ đừng làm mất giấy chứng nhận sở hữu nhà đất, dựa theo quy tắc, chức thôn trưởng thôn Ngô Đồng do chủ hộ mới đảm nhiệm, sau này mọi việc trong thôn đều giao cho cô phụ trách, có gì không hiểu có thể tới hỏi tôi, tôi ở căn viện bên cạnh."

Anh lại chỉ căn viện trông nổi bật mới toanh hơn rất nhiều ở bên cạnh, tiếp tục dùng ngữ khí vô cùng cứng cáp nói: "Chức trách chủ yếu nhất của trưởng thôn chính là chuẩn bị một ngày ba bữa cơm cho thôn dân, cô biết nấu ăn chứ?"

Tuy ngữ khí là nghi vấn nhưng biểu cảm của anh lại vô cùng khẳng định, dường như nắm rõ trong lòng chuyện cô biết nấu ăn.

Ôn Cố nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, vô thức gật đầu: "Biết."

"Rất tốt." Cuối cùng Xuân Thập cũng lộ ra nụ cười hài lòng: "Coi như có chút hữu dụng, bữa trưa và bữa tối nay sẽ giao cho cô, nhà bếp ở chỗ tôi, đồ rất đầy đủ, tôi đi tìm chút nguyên liệu nấu ăn, cô thu xếp xong rồi đi thẳng tới là được."

Anh nói xong rồi sải bước rời đi, bóng lưng thon dài thấp thoáng lộ ra vài phần nôn nóng.