Chương 21:

Xuân Thập chắc chắn đảm bảo, Ôn Cố lập tức động lòng, lập tức quyết định theo anh học thuật tu hành.

Ăn cơm xong, Xuân Thập kéo cô đứng trên mảnh đất trống giữa viện, chỉ mặt trăng lưỡi liềm trên bầu trời đêm xanh thẫm nói: "Lọc sạch đầu của cô, nhìn mặt trăng, dùng trái tim lĩnh hội linh khí trong không khí, hấp thụ chúng vào trong cơ thể..."

Sau khi mấy thôn dân khác biết chuyện trưởng thôn muốn bước chân vào con đường tu hành, đều tỏ ra vô cùng vui sướиɠ, thấp thoáng còn có vài phần kích động, lúc này mỗi người cầm một ly trà, một đĩa hạt dưa ngồi dưới tường viện mới toanh lặng lẽ vây xem.

Ôn Cố là người rất dễ tập trung lực chú ý vào chuyện nào đó, cô dựa theo hướng dẫn của Xuân Thập, từng bước từng bước nghiêm túc làm, nhìn chằm chằm mặt trăng, sau gáy bắt đầu mỏi nhừ, tiếp tục chuyên chú nhìn mặt trăng, nỗ lực lĩnh hội.

Mới đầu cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, chuyện như tu hành chắc chắn rất không đơn giản, trong phim võ hiệp, luyện một bộ công pháp cũng phải tám năm mười năm, một người bình thường như cô muốn tu hành, đoán chừng nhập môn sẽ tốn không ít thời gian và sức lực, chắc chắn là một trận chiến lâu dài.

Xuân Thập đi vòng quanh cô hai vòng, hai hàng lông mày dần nhíu lại, dường như có vấn đề gì đó không hiểu được. Anh nhìn chòng chọc cô một lúc, bỗng nhiên kéo cổ tay của cô đi ra ngoài: "Đổi chỗ thử xem."

Các thôn dân vây xem đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc của đối phương, họ trầm mặc một lúc, ném trà hạt dưa xuống lặng lẽ đuổi theo ra ngoài.

Ôn Cố bị kéo đi vào sâu trong thôn, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, xung quanh thôn Ngô Đồng lốm đốm lượn lờ, ánh trăng mờ ảo mông lung, chỉ có biển đèn chỉ thị được lắp ở lối rẽ đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, không gian chiếu sáng có hạn. Trên đường đi, ngoài hai người họ, nửa bóng người cũng không có, tiếng bước chân trơ trọi lượn lờ bên tai. Cô không biết mình sẽ bị dẫn tới đâu, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, không hề sợ hãi. Người này và thôn này đều có một loại ma lực khiến cô bất giác tháo gỡ phòng bị, giống như về nhà vậy, một ngôi nhà chân chính đúng nghĩa, hoàn toàn khác với viện phúc lợi.

Họ nhanh chóng ra khỏi thôn, tới chân núi sau thôn, không có biển đèn chiếu sáng, ánh trăng vừa hay nấp trong tầng mây, xung quanh hoàn toàn chìm vào bóng tối. Ôn Cố không nhìn thấy gì, giống như trơ mắt mặc cho Xuân Thập dẫn đường, qua một lúc, anh đột nhiên dừng bước, vươn một bàn tay ra, lòng bàn tay nổi lên một đốm sáng, chiếu sáng xung quanh.

Ôn Cố nhìn ngó xung quanh: "Đây là đâu?"

"Lối vào núi." Xuân Thập rút từ trong tay áo ra một quyển sổ nhỏ đưa cho cô: "Đây là giấy chứng nhận sở hữu nhà đất của cô, cất kỹ đừng để mất, chỉ có mang theo nó cô mới có thể vào núi Ngô Đồng."

Tuy từng nghe anh nhắc tới cái tên núi Ngô Đồng mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên chân chính lên núi. Ôn Cố nhận giấy chứng nhận bỏ vào trong túi, tò mò hỏi: "Tại sao không mang cái này sẽ không vào núi được? Trên đường núi đã bố trí cổng gác quẹt thẻ?"

"Cũng có thể lý giải như vậy." Xuân Thập dắt cô bước lên đường núi: "Núi Ngô Đồng là một trận pháp thiên nhiên, không có môi giới vĩnh viễn không vào được, chỉ có thể đi vòng bên ngoài, nơi này là nơi an toàn nhất trên thế giới."

Trong lời nói bình tĩnh ẩn giấu sóng lớn, lộ ra một tia kiêu ngạo của người thiếu niên.

Đường núi gập ghềnh khó đi, cộng thêm sương mù dày đặc, tia sáng khó tản ra, đi vô cùng khó khăn. Thể lực của Ôn Cố hơi không theo kịp, đi một đoạn đã bắt đầu thở dốc, sau đó gần như được Xuân Thập cố kéo lên.

Khi họ băng qua sương mù, dường như đã phá tan xiềng xích nào đó, trong tích tắc, thế giới phía trước trở nên khác lạ.

Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua tầng mây gieo rắc giữa núi, khắp núi đồi đều bao trùm ngô đồng vàng rực, dưới ánh trăng, vô số điểm sáng màu vàng bồng bềnh, tỏa ra màu sắc rực rỡ khiến lòng người khϊếp sợ.

Ôn Cố si ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, thật lâu không nói nên lời.

Xuân Thập thấy cô nhìn tới hai mắt đờ đẫn, đắc ý cười: "Như thế nào, núi Ngô Đồng rất đẹp nhỉ?"

Ôn Cố gật đầu nói: "Rất đẹp, tiên cảnh nhân gian, không ngờ Hải Thành lại có nơi xinh đẹp như vậy, nếu khai thác thành thắng cảnh, làng du lịch của chúng ta sẽ không lo nguồn khách nữa."

"Cô đừng có mơ, núi Ngô Đồng là nơi ai cũng có thể vào sao?" Xuân Thập nói lời cự tuyệt, biểu cảm lại lộ rõ đắc ý hơn, anh cúi đầu lườm cô, ôm tay hỏi: "Thập Nhất, bây giờ có phải cô rất hối hận không tiếp nhận chức vị trưởng thôn sớm hơn không?"

Ôn Cố hỏi ngược lại: "Tiếp nhận sớm tiếp nhận muộn, thôn và núi đều thuộc về tôi, có gì khác nhau sao?"